Lúc này tại một Tinh Cầu vô cùng xa xôi khác, bên trong một hang động có một cậu bé chừng chín tuổi đang nằm ngủ ngon lành thì bổng có một tiếng động lạ khiến cậu tỉnh giấc.
Cậu nhìn xung quanh thì thấy được mình đang ở một nơi xa lạ nào đó, bổng có một giọng nói già nua vang lên:
- Tiểu Quỷ ngươi tỉnh dậy rồi đấy à? Ngươi ngủ cũng say giấc thật đấy.
Cậu bé bất chợt giật mình quay đầu nhìn lại thì có một lão già mặc một bộ quần áo vô cùng tả tơi, đang bị nhốt trong một ngục đá, cơ thể thì bị treo lên còn bị dây xích quấn quanh người trông vô cùng đáng sợ.
- Ông... Ông là ai? Tại sao con lại ở đây?
- Cha! Mẹ!...
Tiểu Thiên hét lớn lên trong tiếng nấc.
- Cha, Mẹ ngươi đã chết rồi. Tiểu tử là ta đã cứu ngươi một mạng đấy cho nên bây giờ ngươi phải trả ơn cho ta!!
Tiểu Thiên vừa nghe thấy Cha Mẹ mình đã chết thì cậu nhìn lên với ánh mắt đầy sát khí.
- Là Ông đã giết Cha Mẹ ta?
Ông nhìn thấy sâu trong đôi mắt cậu và thấy được một thứ gì đó rất đặc biệt mà lại không nhìn ra được nó là cái gì cả. Chỉ biết được tiền đồ đứa bé này là không thể nào biết trước được.
- Không phải là ta làm! Mà là một kẻ có biệt hiệu là Thiên Lôi.
Cậu bé nhìn ông lão một hồi rồi hỏi:
- Sao ông biết? Thiên Lôi sao? Không phải Thiên Lôi chỉ đánh giết kẻ xấu thôi sao?
- Cha mẹ con đều là người tốt. Tại sao lại bị Thiên Lôi giết chứ?
Ông lão nghe cậu bé nói như vậy liền cười lớn
- Ha..ha...ha... Tiểu Tử ngươi còn rất nhỏ nên có rất nhiều thứ không biết được đâu! Đợi đến lúc người lớn mạnh rồi thì lúc đó ngươi mới hiểu rõ được cái gì là tốt cái gì là xấu.
Cậu bé nghe thế rồi nói:
- Vậy thế nào là tốt? Thế nào là xấu vậy ông?
- Với lại làm thế nào ông biết rằng cha mẹ cháu đã bị giết?
Ông lão nhìn vẻ bình tĩnh của cậu thì hết sức ngạc nhiên. Nó là một sự bình tĩnh đến mức cho dù cả bầu trời này có sụp xuống cũng không khiến nó biến sắc. Ông nghĩ:
- Chỉ mới nhỏ tuổi như vầy đã có thể giữ được sự bình tĩnh như vậy rồi. Dù cho có nghe tin là Cha Mẹ mình đã bị giết thì vẫn giữ dc sự bình tĩnh. Nhưng sâu trong ánh mắt đấy lại là một sự bùng nổ.
- Tốt.. Tốt.. Một đứa như vầy nếu bước vào con đường tu tiên thì không biết nó sẽ bá đạo đến mức nào.
Ông lão nhìn Tiểu Thiên thật sâu rồi nói:
- Ta sẽ không nói vì sao ta lại biết. Nhưng nếu ngươi bước vào con đường tu tiên thì ngươi sẽ tìm được câu trả lời mà không cần ai phải nói cho ngươi cả.
- Chỉ cần ngươi có thực lực thì về sau ngươi có thể đi báo thù cho Cha Mẹ ngươi.
Cậu bé vừa nghe ông lão nói như vậy thì cậu nghĩ:
- Tu tiên sao? Chẳng lẽ giống như những người mà mình được nghe kể mỗi đêm từ mẹ sao?
Cậu nhìn ông lão rồi nói:
- Không phải tu tiên chỉ có trong truyện thôi sao?
- Chẳng lẽ tu tiên là có thật?
Lúc này Tiểu Thiên tiến đến chổ ông lão được vài bước thì dừng lại:
- Nếu tu tiên là có thật! Và ông lại bị nhốt như vậy. Chắc hẳn ông đã làm việc gì xấu nên mới bị nhốt như vậy hay sao?
- Nếu theo lời mẹ con kể thì ông là một người xấu.
Cậu ngay lập tức lui về phía sau, ông lão cũng không ngăn cản thêm. Vì ông tính được nếu mình ngăn cản thì sẽ không thể thoát ra được.
Câu ta đi về phía sau được một lát thì chân cậu dường như chạm phải thứ gì đó, cậu quay lại nhìn thì lại chả thấy gì:
- Ở đây tối quá, không nhìn thấy được gì cả.
Lúc này ngoài trời cũng đã bắt đầu sáng lên, mặt trời cũng đã dâng lên. Các tia sáng bắt đầu len lỏi chui vào trong động, khiến cho trong động cũng sáng lên chút ít đủ để cậu nhìn thấy khá rõ mọi thứ trong động.
Lúc này cậu nhìn lại thì cậu thấy được chổ khi nãy đó chính là một bộ xương khô và thứ mà chạm vào cậu là cái xương chân của người đó. Cậu liền lui ngược