Ôi ân huệ diệu kỳ...
Âm thanh của Người mới ngọt ngào làm sao
Đã cứu rỗi kẻ bất lương như tôi
Tôi từng một lần lạc lối, nhưng nay tôi đã được Người tìm thấy
Tôi từng mù lòa, nhưng nay tôi xem thấy Người*...
* Bài hát Amazing Grace, tác giả dịch nghĩa cho phù hợp với bối cảnh câu chuyện, không bám sát lời ca gốc.
Giai điệu da diết của bài thánh ca Cơ Đốc giáo phát ra từ quầy bar của tiệm bán rượu có vẻ lạc loài với hoàn cảnh.
Phó Yến đứng trên vỉa hè, điếu thuốc đã gần cháy đến ngón tay mà không để ý, bị đau mới giật mình.
Anh lại đang cố bỏ thuốc, vì sức khỏe của mình cũng vì Lâm Xuân Tư.
Khói thuốc có thể ảnh hưởng xấu đến thanh quản.
Thực ra trước giờ Phó Yến luôn sẵn sàng từ bỏ mọi thói quen làm ảnh hưởng đến đối phương trong mối quan hệ tình cảm.
Nói một cách ví von thì sức mạnh của tình yêu có thể tiếp sức cho anh làm điều đó mà không bất mãn, giận hờn.
Tuy nhiên sau khi chia tay thì anh lại ngựa quen đường cũ, còn có phần nặng hơn.
Quả thật...!là thiếu tình yêu thì anh không sống nổi cho đàng hoàng.
Bài thánh ca vẫn ngân vang: Ôi tình yêu vĩnh cửu...!Ôi ân huệ diệu kỳ...
Ba ruột anh, Phó Đình là người tránh xa tất cả các chất kích thích.
Anh dám tin rằng cả đời ông chưa từng uống một giọt cồn nào.
Ông không theo tôn giáo nhưng khá sùng Cơ Đốc giáo nên thuộc lòng rất nhiều bài thánh ca.
Và dựa trên nền tảng giáo lý của một số nhánh trong Cơ Đốc giáo, Phó Đình quan niệm rằng cả đời con người chỉ có thể kết hợp thân xác với duy nhất một người.
Bọn họ sẽ không còn là hai nhưng trở thành một xương một thịt* dưới con mắt của Thượng Đế.
* Trích Phúc Âm Matthews, chương 19, câu 06.
Tuy Phó Yến không có niềm tin mang hơi thở tôn giáo giống ông nhưng cách nghĩ cũng khá tương đồng: giữ gìn thân xác là tôn trọng bạn đời.
Anh muốn có bạn đời, cũng muốn bạn đời có suy nghĩ giống anh.
Dù hơi hướm áp đặt định kiến giới nhưng phụ nữ thường giữ mình tốt hơn đàn ông.
Vì vậy anh từng luôn nghĩ đến việc tìm phụ nữ để kết hôn ở tuổi này, bắt đầu lười biếng trong việc qua lại với đàn ông.
Lâm Xuân Tư còn trẻ quá, và cậu có cả một tương lai rực rỡ đang chờ đợi cùng với các vấp ngã, gập ghềnh để tự trưởng thành.
Phó Yến vừa muốn bảo bọc cậu trong lồng vàng, vừa lo lắng sẽ cướp đi cơ hội rèn giũa của cậu.
Lỡ sau này cả hai chia tay thì cậu sẽ bị thiệt thòi nhiều lắm.
Anh lại châm một điếu thuốc, chỉ kẹp trên tay như một loại đồng hồ cát, nghĩ về mọi mặt tích cực, tiêu cực mình có thể gây ra cho cậu và cách giải quyết chúng.
Trong khi người khác mơ về tương lai tốt đẹp, anh chỉ chăm chăm tìm kiếm sự hòa hợp và an toàn.
Khá mạo hiểm khi hẹn hò với thanh niên non trẻ chưa ổn định.
Tuy chỉ cách nhau mười tuổi nhưng đôi lúc con số này có thể trở thành khoảng cách thế hệ.
Nhất là đang khi có rất nhiều cặm bẫy cám dỗ vây quanh Lâm Xuân Tư.
Trong dòng suy nghĩ miên man để kiềm chế cơn thèm thuốc, Lâm Xuân Tư vừa nắm lấy tay anh, hỏi anh chờ có lâu không, sao tay anh lạnh vậy? Phó Yến bỗng cảm thấy mọi vấn đề đã được giải quyết.
Nếu có một chú sơn ca tự nguyện đậu lên tay bạn, chần chừ gì mà không cất chú ta vào lồng để ngày ngày được nghe tiếng hót?
Tuy cậu đã cam đoan trong cơn xúc động nhưng hơn hết anh vẫn nên chặn mọi cám dỗ chạm đến cậu.
Lâm Xuân Tư thấy điếu thuốc cháy gần tới tay anh, liền cướp lấy bỏ vào thùng rác cạnh đó.
Phó Yến đột nhiên cầm ngược cổ tay cậu, đưa lên gần mũi: "Thật dễ chịu.
Em đã dùng nước hoa sao?"
Anh đột ngột quá chọc cậu hồng rực mặt mũi, lắp bắp: "Em, em, em...!chạy bộ đổ mồ hôi nên mới tắm xong."
"Vậy à." Thấy cậu không rút tay về, Phó Yến cũng thuận tình nắm tay cậu luôn: "Em nói muốn ăn sáng ở đâu?"
"Tầm mười phút đi bộ xuống dốc này." Lâm Xuân Tư thấy tốc độ nói của đối phương chậm rãi, biết là anh còn buồn ngủ vì không quen dậy sớm, bèn kéo tay anh cùng chạy xuống con dốc.
Phó Yến thành công bị cậu làm tỉnh ngủ.
Anh thấy thanh niên kia nhăn răng cười với mình, vừa bực vừa buồn cười vỗ gáy cậu mắng: "Nghịch ngợm."
"Tóc em hơi dài đấy, em chưa định cắt sao?"
"Nó lạ lắm anh, ban đầu em cứ tính cắt mãi mà quên mất, bây giờ dài thế này rồi thì em lại chẳng muốn cắt."
"Để vậy cũng đẹp, tóc em rất mềm."
Lâm Xuân Tư cúi đầu xuống: "Em cho anh xoa."
Phó Yến bật cười vò tóc cậu: "Em là cún hay gì?"
"Em không định nuôi tóc quá dài, hơn hiện tại vài phân thôi.
Tóc dài quá chăm sóc khó lắm.
Em rất phục những cô gái khi có thể nuôi tóc vừa dài vừa đẹp, thơm."
"Phó Yến, chú ý phía trước." Lâm Xuân Tư đột ngột nói.
Phó Yến ngước nhìn, bất ngờ thấy một vườn cây phong thay lá, từng mảnh đỏ rực chồng chéo lấp cả những chùm tia rạng đông.
Thân gỗ thẳng tắp đâm lên, hiên ngang tung đám mây đỏ bồng bềnh đón nắng.
"Đại sứ quán Canada ở đây à, tôi mới biết..."
"Đây là cảnh đẹp nhất ở khu vực này đấy." Lâm Xuân Tư nhặt một chiếc lá phong to cỡ bàn tay trên hàng rào: "Vì đại sứ quán ở đây nên hẻm Số 24 bị bàn dân thiên hạ đồn là sắp giải tỏa suốt.
Mà những người sống ở đó như em chờ từ năm này qua năm khác vẫn chưa thấy bóng cán bộ nào."
Cậu đặt chiếc lá vào tay anh rồi dắt anh đi tiếp: "Chỗ em hay ăn sáng kia kìa, cũng là một quán ăn bị đồn là sắp giải tỏa."
Lâm Xuân Tư quen đường quen nẻo ngồi xuống ghế, úp thực đơn xuống mặt bàn rồi đọc vanh vách tất cả các món, chọc cho chủ quán và Phó Yến đều phải cười ra tiếng.
Bà chủ múc nước lèo chan vào bún, đon đả bê ra hỏi: "Hôm nay cháu dẫn bạn đến à?"
Lâm Xuân Tư nghiêm túc, nói như thật: "Đây là anh Phó Yến, cấp trên của cháu.
Cháu đang chứng minh cho anh ấy thấy mình có một trí nhớ siêu phàm rất phù hợp với công việc."
Bà chủ tin thật luôn: "Ừ, ừ, vậy cháu phải cố lên."
Rồi bà nói với Phó Yến: "Cậu ấy có trí nhớ tốt lắm đấy."
Sau đó Lâm Xuân Tư gục đầu xuống bàn cười đến run cả vai.
Phó Yến đến là ngạc nhiên: "Sao ở công ty thì em ngoan lắm, đây mới là bộ mặt thật của em phải không?"
Lâm Xuân Tư ngồi thẳng dậy vuốt gọn tóc: "Anh không thích bộ mặt thật của em sao?"
Phó Yến liếc cậu, tuy không đáp nhưng lại cười.
Cậu liền biết câu trả lời của anh.
Mặt tiền quán mở ra hướng hàng cây phong lá đỏ trải dài, la đà gió thoảng, vừa ăn vừa ngắm cảnh, hết sức thư thái.
Lâm Xuân Tư thấy người đối diện cầm chiếc lá cậu đưa, nhìn ngắm rồi tự ướm với tay mình.
Trông anh cứ như một đứa trẻ vừa nhặt được kho báu.
Hai người chậm rãi đi bộ lên dốc, Lâm Xuân Tư quay trái quay phải lựa một chiếc lá khác, bảo: "Em cho anh cái này, anh đổi lá với em đi."
"Tại sao?"
"Chiếc lá này đẹp hơn.
Hồi nãy em nhìn không kỹ, đưa anh lá bị rách."
"Không đổi." Phó Yến quay ngoắt.
Lâm Xuân Tư ngượng ngùng vứt lá, đuổi theo anh.
Cậu vừa về phòng lấy cặp xách, Phó Yến lại thấy thèm thuốc.
Cơn nghiện như một làn sóng dâng cao đánh úp, khiến anh bứt rứt, khó chịu vô cùng.
Đến nỗi bàn tay trong túi áo cũng run lên.
Anh dùng tay trái nắm chặt lấy tay phải, muốn ngăn cản cơn run rẩy, mi gian nhíu sát.
Lâm Xuân Tư thấy vậy, nhanh chóng sải dài bước nắm lấy vai anh: "Anh đau sao? Đau ở đâu?"
Phó Yến nghiêng đầu dựa vào vai cậu: "Em che cho tôi một chút..."
"Trên xe anh có thuốc không? Chúng ta về xe." Cậu vòng tay qua lưng dìu anh đi đến chỗ xe đậu.
Phó Yến lắc đầu: "Tôi không uống thuốc.
Chờ qua một lát là sẽ hết.
Tôi ổn, em chớ lo."
Anh khoanh tay dựa vào vô lăng, từng ngón tay run rẩy.
Lâm Xuân Tư có ảo giác thời gian trôi chậm lại, mỗi một giây vang lên tiếng nứt, khiến người ta mất bình tĩnh đến gai cổ họng.
Một hồi lâu sau, Phó Yến khe khẽ hỏi: "Em đã từng nghe về: tổn thương thần kinh do sốc thuốc chưa?"
Hai tiếng sốc thuốc này nghe vừa xa lạ vừa quen thuộc như Lâm Xuân Tư mới lần đầu biết đến ngày hôm qua.
Cậu thấy mình như mất bình tĩnh, hỏi: "Tại sao anh không uống thuốc điều trị?"
"Nó không phù hợp với tôi.
Vả lại, tôi không thể dùng nhiều loại thuốc cùng một lúc."
Lâm Xuân Tư không nói gì nữa, chỉ nhìn ra cửa kính.
Phó Yến khởi động xe, đưa cả hai đến công ty.
Trợ lý Cố thấy anh có mặt trước giờ làm việc, há hốc mồm: "Anh đi thanh tra đột xuất hả?"
Phó Yến vỗ vai anh ta, bảo: "Tôi đến công ty đâu có nghĩa là tôi làm việc."
Anh chỉ ở bên cạnh ngắm Lâm Xuân Tư hóa phép màu trên những bản nhạc.
Cậu bị nhìn đến mức có cảm giác mặt sắp nở hoa rồi, cực chẳng đã đụng cùi chỏ vào tay anh một cái.
Phó Yến tưởng cậu cần gì.
Lâm Xuân Tư ngại quá đi: "Em không làm việc được khi anh cứ nhìn em."
Ngôn ngữ của bản nhạc trong đầu Lâm Xuân Tư cứ bị những giai điệu mà cậu cảm nhận được từ anh quấy nhiễu.
Các nốt nhạc là hạt bồ công anh, còn Phó Yến là gió, Lâm Xuân Tư là cuống hoa đang nỗ lực phân bố nốt nhạc.
Anh khẽ chống cằm: "Nhưng lúc em tập trung nhìn rất đẹp."
Đầu óc Lâm Xuân Tư bị gió thổi tan tác.
May là có người gọi Phó Yến đi qua phòng Giám đốc