Ngô Sinh bước xuống taxi, vừa xem đồng hồ vừa đi vào tiệm café.
Ông cao lêu nghêu, tay chân mảnh dẻ, nhưng không hề èo uột.
Mỗi một cử chỉ đều mạnh mẽ, dứt khoát.
Đúng một phút trước giờ hẹn, Ngô Sinh thấy người đàn ông khoác măng tô màu nền nã, mang theo hơi thở châu Âu đẩy cửa kính tiến vào.
Phó Yến kéo ghế, mỉm cười: "Đã lâu không gặp chú, cũng phải gần mười năm rồi."
"Cậu chủ Phùng." Ngô Sinh đứng dậy bắt tay anh, ánh mắt lộ ra hoài niệm.
"Chú đừng gọi tôi như vậy nữa.
Tôi đã đổi về họ cũ trên giấy tờ, vả lại ngài chánh thanh tra Phùng còn thề sẽ không để lại cho tôi một xu trong di chúc nên hai chữ cậu chủ cũng bỏ đi thôi." Anh thản nhiên như không trước sự kinh ngạc của luật sư Ngô, gọi một tách espresso.
Ngô Sinh từng là luật sư riêng của mẹ anh, sau khi bà tái hôn với ngài chánh thanh tra Cục Cảnh sát - Phùng Kính, nửa năm thì ông cũng khôn khéo đệ đơn từ chức.
Khi về nhà ngài Phùng Kính, Phó Yến đổi sang họ Phùng, bổ sung thêm chữ đệm là Gia - tức Phùng Gia Yến là tên cũ của anh.
Anh sử dụng cái tên này đến sau khi giải nghệ thì đổi về họ của bố ruột để tránh phiền phức từ phía báo đài, cũng để tiếp tục làm việc trong giới âm nhạc.
Phùng Kính là người giận dữ nhất khi nghe nói anh muốn đổi họ.
Ông tuyên bố rằng nếu Phó Yến dám làm vậy thì sẽ tước quyền thừa kế của anh.
Phó Yến chưng hửng, anh đâu có ăn bám nhà họ Phùng, vốn chẳng có huyết thống gì với nhau, không thừa kế thì có sao? Còn hơn là nhận tiền của nhà người rồi phải tỏ ra đội ơn bọn họ.
Là con nuôi cũng đã gượng gạo, huống hồ là con riêng?
Trong thời gian đợi thức uống được phục vụ, Phó Yến tự giới thiệu lại: "Hân hạnh được gặp luật sư Ngô, tôi là Phó Yến."
"Tôi là Ngô Sinh.
Xin hỏi cậu Phó đang gặp phải vấn đề gì?"
Phó Yến đẩy về phía ông một tệp tài liệu, ra dấu hỏi ý rồi mới đốt điếu thuốc trên môi.
Ngô Sinh lia nhanh mắt đọc tài liệu, bỗng khựng lại ở một cái tên: "Cậu Lâm...!Xuân Tư?"
"Chú biết cậu ấy?"
"Vâng.
Dù vụ bê bối của Lâm Úc Nghị khá thu hút giới truyền thông nhưng đó là trách nhiệm của cảnh sát.
Những lùm xùm tiếp theo xoay quanh việc bảo mật thông tin thân nhân nghi phạm không ai trong giới luật sư chúng tôi là không biết tới.
Trong phiên tòa kiện tụng các tòa soạn và nhà báo, tôi là một trong số luật sư bào chữa.
Tuy nhiên," Ngô Sinh nhẹ lắc đầu, "tôi đã không thể tiếp tục bào chữa cho một phiên tòa như vậy.
Tôi rút ngay sau đó và không nhận thù lao."
Phó Yến biểu lộ sự chú ý: "Chú có thể cho tôi biết rõ thêm về phiên tòa đó không?"
"Đó là phiên tòa xét xử vụ kiện của nhà họ Lâm liên kết cùng một số tổ chức xã hội buộc tội giới báo chí vi phạm quy định về xâm phạm thông tin cá nhân và xúc phạm danh dự, nhân phẩm của cá nhân, tổ chức.
Bên phía nhà họ Lâm có luật sư gia đình, luật sư của các tổ chức liên kết và kiểm sát viên được ủy thác.
Phía các tòa soạn và nhà báo thì có chúng tôi.
Song điều khiến tôi khó hiểu nhất trong phiên tòa là sự có mặt của cậu Lâm Xuân Tư.
"Tình trạng cậu Lâm Xuân Tư hoàn toàn không đủ ổn để tham gia phiên tòa.
Cậu ấy ngồi lì trên ghế, không một lần ngước lên nhìn Thẩm phán, toàn thân căng thẳng cực độ.
Cậu Phó có thể tưởng tượng ra...!- ý tôi là - cậu Lâm Xuân Tư như thể dây cung bị kéo căng hết cỡ, sơ sẩy là sẽ đứt.
Nhìn cậu ấy cũng làm tôi căng thẳng theo.
Khoảnh khắc khiến tôi không còn có thể tiếp tục bào chữa là khi Tòa yêu cầu cậu Lâm Xuân Tư trình bày.
Cậu ấy căng thẳng tới mức không thể nói được một lời nào, chỉ đứng và run rẩy trong sự thúc giục của luật sư gia đình.
Sau đó tôi bỏ ngang phiên tòa."
Ngô Sinh nhấp tách mocaccino, day thái dương: "Con trai tôi cũng tầm tuổi cậu Lâm Xuân Tư, lúc đó cậu ấy làm tôi không thể ngừng nghĩ về cậu nhà.
Tình trạng của Lâm Xuân Tư nên được một nhà trị liệu* giúp đỡ chứ không phải là bị phán xét ngôn luận trước Tòa.
Tôi từ chối bào chữa cho một phiên tòa không bảo vệ quyền nhân thân của người khác."
* Lưu ý: Ở Việt Nam không có chức danh nghề nghiệp "bác sĩ tâm lý" - nghĩa là không tồn tại nghề "bác sĩ tâm lý" - chỉ có chức danh "nhà tâm lý học" theo Quyết Định số 34/2020/QĐ - TTg ban hành vào ngày 26/11/2020.
Nhà tham vấn được gọi là nhà tham vấn tâm lý hoặc tâm lý gia, các nhà trị liệu gọi là nhà trị liệu tâm lý (khác với bác sĩ tâm thần).
"Chú có biết những phiên tòa sau như thế nào không?" Phó Yến châm điếu thuốc thứ hai.
Vì từng qua lại khá lâu, Ngô Sinh không giấu giếm anh: "Các đồng nghiệp có động viên tôi tiếp tục theo vụ kiện.
Tôi được nghe nói là các phiên tòa sau cải thiện hơn, cậu Lâm không căng thẳng như trước.
Tuy nhiên, dường như Thẩm phán có sự thiên vị về phía báo chí nên liên tục yêu cầu cậu Lâm Xuân Tư trình bày cặn kẽ về tổn thương tinh thần của mình.
Không khác chi đang đào bới nỗi đau của nạn nhân.
Đỉnh điểm là cậu Lâm Xuân Tư đã gục khóc không kiềm chế nổi trong một phiên tòa và sau đó không thể tham gia nữa."
"Một phiên tòa nhẫn tâm.
Đồng nghiệp của tôi nói vậy." Ông cũng rút ra một điếu thuốc, thở dài.
"Kết quả vụ kiện thế nào?"
"Bên nguyên đơn thắng kiện.
Một số nhà báo mất việc và các tòa soạn thua kiện phải thu hồi tất cả ấn phẩm có liên quan, đồng thời xin lỗi và đền bù một khoản - theo tôi nhớ - là khá lớn.
Sau đó thì tôi không rõ."
"Tôi hiểu rồi." Phó Yến dụi thuốc, tiện thể bấm nút dừng ghi âm trong tay áo.
Đây là một thói quen nhỏ có từ hồi còn qua lại các sân khấu.
Do bề ngoài ưa nhìn, anh luôn giữ một thiết bị ghi âm mini trong túi để tự bảo vệ mình.
Và chúng rất hữu dụng.
Như trong trường hợp hiện tại...!Ngài chánh thanh tra có lẽ sẽ hứng thú với những vụ thế này.
"Vậy vụ của tôi chú muốn nhận không?"
Ngô Sinh lại nhìn xuống tệp tài liệu: "Vụ này đơn giản, tôi có thể làm nhanh.
Cậu Phó muốn thế nào?"
"Tôi muốn làm lâu, kéo dài đến kỳ thi đại học." Phó Yến mỉm cười liếm vệt cafe dính trên môi: "Tôi tin rằng tiền sự của các cậu này còn nhiều hơn lượng kiến thức chúng được học trên trường.
Tôi không thích những kẻ thấp kém có tương lai tốt hơn người xứng đáng.
Nếu phụ huynh của chúng tin rằng họ nhiều tiền thì chú cứ thong thả làm vụ này.
Tôi sẽ bao hết."
"Tôi hiểu." Ngô Sinh uống hết tách của ông: "Tôi có thể được biết cậu Phó và cậu Lâm có quan hệ gì không?"
"Là cố tri từ hồi ba tôi còn sống.
Nếu chú vẫn thắc mắc động cơ của tôi thì tôi vừa mới bị mối tình một năm - suýt cưới đá nên muốn làm gì đó điên rồ để giải tỏa." Anh thản nhiên đi bút ký tên: "Tôi tin là ngài chánh thanh tra sẽ không tống tôi vào tù chỉ vì chuyện này."
Phó Yến về căn hộ, tháo thiết bị ghi âm trên dây đồng hồ, cất vào một phong thơ trống.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Anh Có Còn Yêu Em
2.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
3.
Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
4.
[Đam Mỹ] Truy Tìm
=====================================
Anh đi tắm gội rồi lấy ra cuốn album bạc màu trong ngăn tủ.
Ba anh có sở thích chụp ảnh những vị khách đến thăm cánh đồng - dĩ nhiên là đã xin phép, bằng chiếc máy ảnh phim bỏ túi cổ lỗ sĩ.
Trong album có ảnh của rất nhiều người xa lạ, đủ mọi lứa tuổi.
Ông cẩn thận ghi chú ngày tháng và tên người được chụp ở góc trên album.
Phó Yến dừng ngón tay ở trang ảnh về gia đình Lâm Úc Nghị.
Cậu bé Lâm Xuân Tư mới ba tuổi rưỡi, mặc quần yếm, đội mũ rơm, vừa béo vừa trắng như hai viên bánh trôi to, nhỏ chồng lên nhau, đang cố nhét một bó hoa cải vào miệng.
Phó Yến khẽ cười.
Xem một hồi thì anh phát hiện ra Lâm Xuân Tư bé có vẻ rất thích nhét mấy thứ kỳ lạ vào miệng: hoa, lá, cành cây, đến cả bọ cánh cam và dây buộc giày...!Ba Phó có cả một bộ