Nghiêm Trạm Thanh nghĩ biện pháp tốt nhất đối phó với Duật Tôn, chính là mỹ nhân kế.
Mọi người đều biết, người đàn ông này có ham mê đặc biệt, sinh viên càng trẻ, y lại càng thích.
- - - - - - - -
Đẳng cấp của Thiên Sắc so với Cám Dỗ hơi kém hơn một chút, cho nên, bình thường Duật Tôn cũng ít khi tới.
Hôm nay y đến là do bị đám bạn bè chơi bời thường ngày hẹn tới, căn phòng tốt nhất sớm đã được giữ lại dành cho các quý công tử, dĩ nhiên, phục vụ viên được bước vào phòng VIP ở đây cũng phải trải qua trăm tuyển nghìn chọn.
Duật Tôn tới trễ, bên trong phòng bao, mấy gã đàn ông chia ra ngồi các hướng khác nhau trên ghế sa lon, thấy y đi vào, vội ngoắc ngoắc tay.
Hôm nay bọn họ cũng không dẫn bạn gái theo, chính giữa căn phòng, nhân viên phục vụ cúi đầu rót rượu, Duật Tôn đi về phía salon ngồi xuống bên cạnh một người đàn ông, "Sao không tới Cám Dỗ?"
"Nếu đã chơi, phải thay đổi địa điểm mới thấy mới mẻ."
Có người lấy thuốc mời Duật Tôn, chuẩn bị châm thuốc, ngón tay thon dài của y kẹp lấy điếu thuốc, nhưng lúc chiếc bật lửa của đối phương đưa tới gần, tay y lại nhẹ nhàng xoay một vòng, đem đầu điếu thuốc đặt ở chóp mũi .
Trong mắt người kia thoáng qua một tia không tự nhiên, tay phải đang cầm cái bật lửa cơ hồ tiến sát vào mặt Duật Tôn, y bỏ điếu thuốc ra, không định hút, Duật Tôn nâng mí mắt liếc nhìn đối phương, y không cười, đường cong khuôn mặt siết chặt làm cho người ta có một loại cảm giác không rét mà run. Cổ tay của gã đàn ông kia đã mỏi nhừ, cảm thấy mình giống như bị ma quỷ bắt mất hồn, toàn thân sởn gai ốc, bắt đầu rỉ ra mồ hôi lạnh.
Khóe miệng Duật Tôn khẽ nhếch lên, mang theo chút ý cười, "Ngại quá, tôi chỉ quen ngửi, chứ cũng không thích hút."
Y nói xong, không thèm nhìn bật lửa trong tay đối phương đã được bật, tự mình đem điếu thuốc bỏ vào gạt tàn.
Gã đàn ông kia phẫn nộ thu tay lại, hai tay nắm vào nhau, mới phát hiện ra trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Những thứ này đều ở trong nhóm bạn chơi bời hàng ngày, Duật Tôn gác chân lên, cả thân thể chìm vào bên trong ghế sa lon. Y quét mắt liếc nhìn điếu thuốc trong gạt tàn, nhìn bề ngoài chẳng qua chỉ là một điếu Seo Mao (Gấu Trúc) bình thường, nhưng mùi vị ẩn giấu bên trong. . . . . .
Đáy mắt Duật Tôn càng lúc càng sâu, nháy mắt đã tràn ngập lạnh lẽo như địa ngục.
Là thuốc phiện.
Mặc dù y vẫn thường xuyên tiếp xúc với thuốc phiện, nhưng y và Nam Dạ Tước đều giống nhau, chưa bao giờ sử dụng.
Những người kia cũng biết nguyên tắc của y, cho dù là tụ tập ăn chơi, cũng không có người nào dám qua mặt Duật Tôn.
Lần này, rõ ràng là có kẻ muốn giở thủ đoạn sau lưng.
Cửa phòng bao được mở ra, mấy cô gái tiếp rượu mặc áo buộc dây màu trắng cùng váy ngắn đỏ chót lần lượt tiến vào, cô gái đi ở phía trước có vẻ quen thuộc với Lý thiếu nhất, cô ta uốn éo cái eo nhỏ trực tiếp đi về phía hắn nũng nịu, "Lý thiếu. . . ."
Ánh mắt của Duật Tôn từ trên điếu thuốc liền dời đi, y nâng mắt, xuyên qua cả đám phụ nữ oanh oanh yến yến, liếc mắt liền nhìn thấy cô gái đứng cuối cùng.
Cô gái im lặng theo ở phía sau, cũng không giống như những người khác vội vã tìm kim chủ của mình, cô ta cúi mặt, mặc dù như vậy, Duật Tôn vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt cô rất thanh tú. Người quản lý nhóm tiếp viên (*) cũng rất quen thuộc bọn họ, cô ta biết khẩu vị của Duật Tôn, không chút nghĩ ngợi liền đem cô gái phía sau đẩy tới hàng trên cùng, "Duật thiếu, đây là người em cố ý giữ cho ngài, vẫn còn trinh."
(*) Ở đây là cô gái đứng đầu nhóm tiếp viên, người có kinh nghiệm nhất, tớ không biết dùng từ gì nên để là quản lý nhóm tiếp viên cho dễ gọi.
"Ui da, mỹ nữ, làm sao em biết cô ấy vẫn còn trinh?" Có người ở bên cạnh trêu chọc.
"Các anh vẫn không biết nguyên tắc ở đây, chúng em trước khi vào đây đều phải có giấy khám của bệnh viện, hơn nữa, nếu đã phá thân, đến lúc đó các vị đại gia chơi đùa coi như miễn phí, Thiên Sắc chúng em không lấy một đồng tiền."
"Bây giờ muốn làm màng giả không phải là chuyện quá đơn giản hay sao?"
Quản lý này cũng trải qua lăn lộn bao năm mới tới ngày hôm nay, đối mặt với loại vấn đề này, sắc mặt cô ta vẫn thản nhiên như thường, cho dù lời lẽ có cay độc hơn nữa, cũng có thể thong dong đối mặt, "Coi như cái màng trinh này là giả, các ngài không phải cũng chưa từng được thỏa mãn? Các vị thiếu gia đều là những tay chơi cao thủ, còn có thể nghi ngờ chút điểm này hay sao?"
"Ha ha ha ——"
"Mỹ nữ, vậy em có còn không?"
Mấy gã đàn ông vẫn tận tình trêu chọc, cô gái đứng trước quản lý kia được đẩy đến trước mặt Duật Tôn, "Duật thiếu, cô em này vừa tốt nghiệp cấp ba, mới thi đậu Đại học Mỹ thuật, còn non lắm."
"Cô tên là gì?"
Cô gái ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói ra mấy chữ, "Tiêu Tây, Cố Tiêu Tây."
Duật Tôn híp nhẹ mắt nhìn xuống, dáng vẻ của cô rất sạch sẽ, liếc nhìn lại, cô an tĩnh đứng ở vị trí ít thu hút ánh nhìn nhất, mùi vị học sinh trên người cô rất nồng đậm, quần áo đang mặc hoàn toàn không phù hợp với khí chất, sắc mặt co rúm, hai tay căn bản không biết nên đặt ở đâu.
"Đã thi đậu Đại học Mỹ thuật, tại sao lại còn đến Thiên Sắc?"
"Còn không phải là do trong nhà không có tiền, học phí ở các trường nghệ thuật chính là thứ nhức đầu nhất." Quản lý ở bên cạnh nói chen vào.
Duật Tôn nhớ tới Sanh Tiêu từng bảo, cô ấy chấp nhận tới nhà Nghiêm Trạm Thanh làm giúp việc, cũng là bởi vì không đóng nổi học phí ở Hoa Nhân.
Duật Tôn ngoắc ngoắc tay, ý bảo cô gái đi qua.
Cố Tiêu Tây đi tới trước mặt y, quản lý thấy cô quá ngờ nghệch, liền dùng sức đẩy vào lưng cô.
Hai chân cô liền bị vấp, ngã lên người Duật Tôn, hết sức nhếch nhác. Váy đồng phục tiếp viên ở Thiên Sắc rất ngắn, cô nửa quỳ, lúc đứng lên rất chật vật, nút buộc trên áo cũng bị tung ra.
Cô chỉ mải cố kéo váy, Duật Tôn liền đưa hai tay ra, bàn tay khẽ chạm vào bộ ngực mềm mại của cô, Cố Tiêu Tây cuống quít ngẩng đầu, lại thấy vẻ mặt y rất bình tĩnh, trong mắt nhìn không ra một chút nào rung động, Duật Tôn cầm cổ áo của cô kéo lại, buộc lại dây áo phía trên.
"Giá của em là bao nhiêu?"
"Tôi, tôi chỉ tiếp rượu."
Mắt Duật Tôn đột nhiên lướt qua khuôn mặt trắng nõn của cô gái, y ngắm nhìn điếu thuốc trên khay trà, lúc quay trở lại ánh mắt đã trở nên thâm thúy u ám, "Tôi mua em, theo tôi một buổi tối, cũng đủ mấy năm học phí cho em rồi."
Mạch Sanh Tiêu không ngờ, mình sẽ có ngày bước vào Thiên Sắc một lần nữa.
Cái chỗ này, chính là nơi mai táng toàn bộ tình yêu của cô dành cho Nghiêm Trạm Thanh. Dù cho cô có nhớ tới, cũng sẽ giống như một cơn ác mộng, toàn thân không khống chế được mà run rẩy.
Thư Điềm không biết chuyện lúc trước, nên hôm nay sinh nhật Tang Viêm lại tổ chức ở Thiên Sắc, cô ấy ngay từ đầu đã nói với Sanh Tiêu, cô nhất định phải đến dự chung vui.
Mạch Sanh Tiêu chuẩn bị xong quà tặng, gần đến giờ mới biết là tổ chức ở Thiên Sắc, cô cũng không tiện từ chối, đành phải tới.
Bên trong phòng VIP, Thư Điềm ngồi trên đùi Tang Viêm, xung quanh lại ồn ào lên, nhất định bắt hai người hôn nhau trước mặt tất cả mọi người.
Thư Điềm uống rượu, mặt càng đỏ hồng, cô bĩu môi tựa như không muốn, Tang Viêm tiến lại gần, cô liền tránh, cuối cùng vẫn bị người đàn ông giữ chặt lấy, sau đó là một nụ hôn ngọt ngào nóng bỏng.
Sanh Tiêu nhìn mà không ngừng được cười, bên trong căn phòng bật máy lạnh, nhưng vẫn rất nóng. Hai gò má cô ửng hồng, cảm thấy mồ hôi cũng chảy ra, Thư Điềm cùng Tang Viêm lúc này vẫn chìm đắm trong ngọt ngào, cô liền đứng dậy, định đi rửa mặt.
Mở cửa đi ra ngoài, một luồng gió mát rượi thổi tới, nhiệt độ không khí rất vừa phải.
Hôm nay cô không nói cho Duật Tôn biết sẽ tới Thiên Sắc, cô chỉ nói là có sinh nhật một người bạn, muốn cùng đi ăn cơm, buổi tối sẽ về trễ một chút mà thôi.
Mạch Sanh Tiêu từ trước đến giờ không giỏi xác định phương hướng, cô đứng ở khu vực bên ngoài phòng rửa tay, phía dưới lầu là một vũ đài cao hình tròn, bên ngoài xếp một vòng ghế cao nhỏ, bên ngoài nữa, bày những chiếc ghế mây nhỏ và một vài sân khấu thủy tinh.
Rõ ràng là chốn mua vui, thế nhưng lại thiết kế hết sức trang nhã. Nếu không phải trên vũ đài trung tâm kia là những vũ công lả lơi, xinh đẹp đầy khiêu gợi với trang phục rộng mở cùng những chuyện mờ ám không thể tránh khỏi của những khách hàng phía dưới đài đang diễn ra, Mạch Sanh Tiêu thật muốn hoài nghi, mình đang đi vào một quán cafe.
Cô men theo đường cũ đi trở về, hành lang dưới chân đều là thủy tinh trong suốt, đi lên tầng trên, chỉ cần cúi đầu, là có thể nhìn thấy hình ảnh từng cái đầu người nhốn nháo.
Sanh Tiêu không nhớ số phòng, đi lại mấy vòng, mới phát hiện mình bị lạc đường.
Cô sờ sờ túi, điện thoại di động lại để trong phòng. Đành phải cố theo trí nhớ đi về phía trước, cô đi qua một căn phòng đúng lúc cửa mở ra, Nghiêm Trạm Thanh nhìn thấy bóng lưng của cô, không chắc có phải là cô hay không, "Sanh Tiêu?"
Mạch Sanh Tiêu dừng bước, cô nhận ra là giọng Nghiêm Trạm Thanh, nhưng cũng không quay đầu lại.
Nghiêm Trạm Thanh tiến lên hai bước, đi tới trước mặt cô, "Sao em lại ở đây?"
Sanh Tiêu nghiêng người, tránh sang bên cạnh hắn mà đi, Nghiêm Trạm Thanh thấy cô không nói lời nào, vội vàng nắm lấy cổ tay cô, "Em đến tìm Duật Tôn phải không?"
Mạch Sanh Tiêu không nói tiếng nào, chỉ bỏ tay hắn ra.
"Sanh Tiêu, chúng ta nói chuyện có được không?"
"Bạn tôi đang đợi, tôi phải mau qua đó."
"Sanh Tiêu, nghe lời anh, rời bỏ Duật Tôn đi. . . . . ."
"Nghiêm Trạm Thanh, anh cũng là người đã có gia đình rồi, tại sao vẫn còn muốn quản chuyện của tôi?" Cô quên hắn, muốn được sống yên ổn cũng không được hay sao? Hắn ở chỗ nào cũng thấy, thậm chí, không chuyện gì là không có mặt.
"Sanh Tiêu, anh là vì muốn tốt cho em, " Nghiêm Trạm Thanh thấy cô kiên quyết không muốn gặp mặt, trong lòng càng cuộn lên khó chịu, "Y không xứng đáng để em đi theo, em có biết bây giờ y đang ở chỗ nào, làm cái gì không? Y bên ngoài còn có đàn bà khác, nói không chừng lúc này, cũng đang nằm ở trên giường người khác."
"Anh im đi!" Mạch Sanh Tiêu dùng sức quát lên, Nghiêm Trạm Thanh bị giật mình, ngay cả chính Mạch Sanh Tiêu cũng có chút giật mình, cô kìm chế lại cảm xúc, "Có chuyện như vậy cũng không liên quan tới anh."
Sanh Tiêu xoay người rời đi, Nghiêm Trạm Thanh vẫn còn muốn nói gì đó, cô thấy hắn đuổi theo, vội vàng sải bước, cô nhớ căn phòng VIP kia nằm ở góc quẹo đầu tiên, Mạch Sanh Tiêu không chút nghĩ ngợi, ngay lập tức mở cửa bước vào.
Cố Tiêu Tây tránh né bàn tay của Duật Tôn đang phủ ở trên mặt mình, cô lặp lại, "Tôi chỉ tiếp rượu."
Xung quanh có người ghen tị, có người khinh thường, đồng bạn cũng cười nhạo cô không biết điều.
Chỉ cần một buổi tối, nói không chừng cả đời này đều không cần tiếp tục ở lại chỗ như thế này tiếp rượu, thật quá tốt. Chịu đựng cả đám đàn ông đùa giỡn như vậy, còn không bằng gửi thân cho một người đàn ông sạch sẽ.
Cố Tiêu Tây toát lên vẻ ngây thơ và bướng bỉnh hết sức, giống như cảm giác Duật Tôn đã từng thấy trên người Mạch Sanh Tiêu, y nâng
ly rượu, tay nhẹ lắc, mặc cho chất lỏng màu vàng sáng thấm vào cả thân ly, "Nếu đêm nay tôi nhất định không thể không có em thì sao?"
Cằm Cố Tiêu Tây bị y giữ chặt, mặt bất đắc dĩ hướng về phía Duật Tôn, mặc dù trước đây đã được luyện tập, nhưng khi thực sự đối mặt với đôi con ngươi đen tối như đáy đầm sâu của người đàn ông này cô vẫn không nhịn được căng thẳng, thật lâu sau mới phản ứng được, cô phải nói như thế nào, "Duật thiếu, trừ phi anh cường ép, nếu không. . . . . ."
Nửa câu sau còn chưa nói xong, Duật Tôn đã đem ly rượu nặng nề để lên bàn, cánh tay y ôm siết vòng eo nhỏ nhắn của Cố Tiêu Tây, lồng ngực to lớn dán chặt vào cô, dùng sức hôn xuống.
Mạch Sanh Tiêu đẩy cửa ra, chỉ sợ Nghiêm Trạm Thanh xông tới, cô vội vã đóng cửa phát ra tiếng động rất mạnh.
Tất cả mọi người trong phòng đều vì vị khách không mời mà đến đột nhiên xông vào này mà ngẩng đầu lên, Duật Tôn cũng không thèm bận tâm, nửa người trên của y đè Cố Tiêu Tây vào bên trong salon, bờ môi mỏng rời khỏi đôi môi ấm áp của cô xong lại triền miên hôn lên chiếc cổ mảnh khảnh.
Mặc dù y đưa lưng về phía Mạch Sanh Tiêu, nhưng cô chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra, là Duật Tôn.
Mạch Sanh Tiêu thở dốc, thậm chí ngay cả một chút chuẩn bị cũng không có, nếu cô được chuẩn bị, nhất định cô sẽ tự nói với chính mình: Sanh Tiêu, như thế này cũng có là gì đâu, y không phải là người nào đó của mày, y ở bên ngoài có nhiều đàn bà hơn nữa cũng không liên quan tới mày, y không trở lại càng tốt, y chán ghét mày càng tốt hơn nữa. . . . . .
Nhưng, những thứ này đều là trong tình huống được chuẩn bị, cô mới có thể nghĩ tới nhiều chuyện như thế.
Lúc này Mạch Sanh Tiêu, đầu óc trống rỗng, trái tim mới vừa nãy còn đập mạnh mẽ trong nháy mắt đã bị một đôi bàn tay lạnh như băng xé nát, cô thậm chí còn có thể cảm thấy cơn đau nhức xâm nhập toàn thân không ngừng kích thích, Mạch Sanh Tiêu thử cất lời, lại cảm thấy cổ họng toàn là đau đớn.
Có người nhìn liền nhận ra cô , "Ô, đây không phải là người của Duật thiếu sao?" Tiếng châm chọc vang lên, bên trong xen lẫn có chút hả hê.
Cố Tiêu Tây chỉ lo giãy giụa, cô đẩy Duật Tôn ra, ánh mắt Mạch Sanh Tiêu xuyên qua lưng Duật Tôn, trông thấy một gương mặt mịn màng ngây thơ, loại khí chất đó, liếc mắt cũng nhìn ra cô ấy không giống những người phụ nữ khác.
Không trách được, lại có thể vào lọt vào mắt Duật Tôn.
Người đàn ông có chút mất hứng, hai cánh tay khẽ chống xuống, xoay người lại.
Mặt đối mặt thấy rõ ràng xong, Mạch Sanh Tiêu khóe mắt giật một cái, đau đớn mãnh liệt lại một lần nữa tràn tới, Duật Tôn thấy là cô, sắc mặt biểu hiện rất lạnh nhạt, "Sao em lại ở đây?"
Mạch Sanh Tiêu cổ họng căng thẳng, không biết làm sao để mở miệng.
"Duật thiếu, bị bắt gian sao?" Những người bạn chơi bên cạnh cười ầm lên.
Duật Tôn lơ đễnh, Cố Tiêu Tây thấy thế, vội sửa lại quần áo định chạy đi, cô mới vừa đứng dậy, liền bị người đàn ông nắm chặt cổ tay, kéo ngồi trở lại, "Mạch Sanh Tiêu, em ra ngoài trước đi."
Trước mắt Sanh Tiêu thoáng thấy mây đen mù mịt, vài giây sau, lại khôi phục thành một mảnh chói mắt.
Giọng điệu của y lãnh đạm, hoàn toàn coi cô là người ngoài, một gã bạn chơi bên cạnh cười nói, "Em gái, tới tìm Duật thiếu về nhà ngủ sao? Hôm nay hắn không về đâu, nhìn thấy không, cô em này so với em còn non hơn nhiều, vẫn còn chưa kịp nếm món ăn tươi, sao em đã tới đây rồi?"
Duật Tôn nhướng mày, cười nhạt, "Đừng nói như thể cô ấy là vợ của tôi, tôi muốn ra ngoài chơi còn phải có người quản sao?"
Người lúc trước dâng thuốc lá cho Duật Tôn cũng nói chen vào, "Cô ấy không phải người mới được cậu sủng ái sao? Lâu như vậy không thấy cậu đi chơi đêm cùng bọn tôi, bọn tôi còn đều cho rằng cậu vui đến quên cả trời đất rồi, giờ đã đến lúc hồi tâm rồi sao."
"Không phải là chỉ là phụ nữ sao? Nói cho cùng, cũng không có gì khác nhau." Hôm nay, y gặp được thứ mới mẻ, đương nhiên muốn thay đổi khẩu vị.
Mạch Sanh Tiêu hiểu quy tắc trò chơi của y, cô biết, lúc này cô nên an tĩnh lui ra ngoài, đóng cửa lại, y muốn trở lại, cô liền ngoan ngoãn ở trên giường chờ y, y muốn qua đêm cùng người phụ nữ khác, cô liền ôm chăn, ngủ một mình.
Trong lòng cô nghĩ như vậy, nhưng chân không hề lui về phía sau, ngược lại còn sải bước lên phía trước, "Duật Tôn, ý của anh là, đã chán em rồi sao?"
"Duật thiếu, ngài đừng như vậy, tôi chỉ là nhân viên tiếp rượu, ngài đừng làm khó tôi được không?" Cố Tiêu Tây bị y ôm chặt bả vai không nhúc nhích được, mặt của cô tựa vào cổ Duật Tôn, động tác thân mật này làm hai gò má cô ửng hồng, vẻ non nớt lại thêm một phần quyến rũ.
"Đừng động." Mặt y hơi cúi xuống, đôi môi cơ hồ chạm vào mái tóc Cố Tiêu Tây.
Duật Tôn sau khi nói xong, liền ngẩng đầu lên nhìn Sanh Tiêu, ánh mắt y lạnh lùng, "Em bắt đầu muốn quản chuyện của tôi?"
"Em chỉ muốn nhận được câu trả lời, có phải anh đã chán em rồi không?" Cặp mắt Mạch Sanh Tiêu dùng sức nhìn chằm chằm gương mặt của Duật Tôn, lại không tìm được ánh mắt khiến lòng cô an tâm như khi cô không thể nhìn thấy, loại cảm giác này rất ngắn ngủi, dường như cô vừa mở mắt ra, y cũng đã thu chúng lại.
"Mạch Sanh Tiêu, tôi đã nói với em, đi theo tôi thì phải thông minh một chút, em muốn tiền, tôi sẽ cho, đi về." Giọng điệu Duật Tôn không hề vui vẻ, giống như không thích thái độ này của cô.
"Ở trong mắt anh, tôi chính là người như thế sao?"
Xung quanh có vài người muốn xem náo nhiệt, những lời này, tựa hồ là những lời phụ nữ đặc biệt thích nói, có người còn không khỏi bật cười, "Em gái nhỏ, em vẫn còn quá non nớt, không coi em như vậy, thì lúc đầu bao nuôi em làm gì?"
Mạch Sanh Tiêu muốn rời đi, cô ở đây lâu thêm một phút, là thêm một lần bị những người này nhục nhã.
"Anh đã nói như vậy, ngày mai tôi sẽ rời khỏi Hoàng Duệ Ấn Tượng."
Những lời này lọt vào trong tai Duật Tôn, không khác gì uy hiếp, Sanh Tiêu chỉ nghĩ, nếu đã không cần cô, cô còn ở lại làm cái gì? Duật Tôn khóe môi tràn ra cười lạnh, "Cô muốn đi thì đi đi, đừng ở trước mặt tôi giả bộ sống không bằng chết, còn nữa, nhớ mang cả người tàn phế kia đi cùng."
Mạch Sanh Tiêu nghe vậy, không chỉ trong ngực khó chịu như bị khoét, trong mắt cô cũng bật ra giận dữ, tay phải chỉ thẳng vào Duật Tôn, "Anh cho rằng tôi muốn ở lại chỗ này sao? Nếu không phải vì bất đắc dĩ, tôi chết cũng sẽ không đi theo anh, chuyện làm tôi hối hận nhất, chính là cùng với anh, thật tốt, Duật Tôn, có thể thoát khỏi anh, quả thật rất tốt!"
Cô cắn răng, khẽ hất cằm lên, đem chua xót trong mắt nuốt xuống.
Thì ra là, cho đến tận bây giờ, trong lòng cô vẫn còn muốn như vậy.
Duật Tôn nhếch môi hừ lạnh một tiếng, điên cuồng trong mắt bùng nổ làm những người bên cạnh cũng không dám đến gần, y cầm bình rượu trên bàn lên ném mạnh xuống cạnh chân Mạch Sanh Tiêu, "Cút cho tôi!"
Mảnh thủy tinh văng lên trên ống quần Sanh Tiêu, giầy của cô cũng bị chất lỏng màu vàng óng ánh văng trúng, tiếng thủy tinh “Xoảng!” vỡ vụn giống như tiếng bom hẹn giờ nổ tung, những người bên cạnh không dám nói nửa lời, Mạch Sanh Tiêu chỉ cảm thấy bắp chân rất đau, cô nhìn thật sâu vào Duật Tôn, không nói một lời nào.
Cô lúc này, an tĩnh giống như lẫn vào không khí trong căn phòng này, không khí mang theo mùi vị ẩm ướt, âm u.
Cô nhìn Duật Tôn, ánh mắt rơi trên người y, rất sâu, rất sâu. Mạch Sanh Tiêu nhấc chân, lúc xoay người, ánh mắt khẽ cụp xuống, y nói cút, cô phải cút cho thật xa.
Sanh Tiêu không biết mình đi ra ngoài bằng cách nào, mỗi một động tác đều giống như con rối gỗ, nhất cử nhất động, cô đều không thể khống chế.
Duật Tôn ngắm nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt y rất lãnh đạm, nhưng y nghĩ gì ngay cả người kề vai áp má ngay bên cạnh là Cố Tiêu Tây cũng không nhìn ra.
Cố Tiêu Tây không ngờ được rằng ngay ngày đầu tiên, cô liền gặp được Mạch Sanh Tiêu.
Hai tay cô giao nhau đặt ở trên đùi, tận lực ngăn trở cảnh tượng dưới làn váy ngắn của mình, cô không biết tối nay mình phải đối phó như thế nào, chọc tới Duật Tôn, cô còn có thể thoát được không?
Cô rõ ràng cảm thấy hai tay Duật Tôn ôm vai cô siết chặt, Cố Tiêu Tây bị vây ở trong ngực của người đàn ông, "Duật thiếu, ngài nên trở về đi."
"Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi muốn em."
"Tôi chỉ là một sinh viên, ngài bỏ qua cho tôi có được không?"
Mạch Sanh Tiêu đi ra ngoài, đóng cửa lại, trong tai vang vọng lặp đi lặp lại duy nhất một câu cuối cùng kia của Duật Tôn, “Tôi muốn em”, “Tôi muốn em”, Tôi, muốn, em. . . . . .
Cô dựa vào khung cửa, đau lòng đến mức không đứng dậy nổi, chỉ có thể đưa một tay chống lấy đầu gối, tay còn lại che miệng, lồng ngực Mạch Sanh Tiêu không ngừng run rẩy, run rẩy, cô làm sao lại có thể đau đớn như thế này? Thật sự rất đau, thật sự rất đau.