« Cái này tôi mua cho chị tôi. » Sanh Tiêu nói
Duật Tôn nghe xong, cơn giận cũng vơi đi phân nửa, trách không được, y cảm thấy
nó không xứng với Sanh Tiêu.
Hai tay Mạch Tương Tư đặt lên cổ, vui mừng ra mặt, Sanh Tiêu trông thấy cũng
vui lây, chị hạnh phúc cô cũng sẽ hạnh phúc.
Cô và Duật Tôn vẫn nói với nhau ít như trước, y vẫn không về nhà thường xuyên,
Mạch Sanh Tiêu lo Tương Tư ở đây không quen cho nên đến kỳ nghỉ hè cô không đi
đâu làm thêm.
Hy vọng lớn nhất bây giờ của Cố Tiêu Tây là nhanh đến ngày khai giảng, vậy thì
cô sẽ không còn ngày ngày bị kẹp giữa Duật Tôn và Nghiêm Trạm Thanh nữa.
Nhưng mà, chuyện đời khó lường.
Hơn một tháng qua đi mà cô vẫn chưa có kinh nguyệt, đi mua que thử thai về thử,
thì phát hiện ra đã mang thai.
Cô nàng ngã sụp trong toilet, hai tay chống lên bồn tắm lớn, nửa ngày sau mới đứng
dậy được.
Sau đêm đó, cô không uống thuốc tránh thai, cô cứ nghĩ chỉ có một lần, sẽ không
có thai được.
Cố Tiêu Tây hoảng sợ, mặt mũi trắng bệch, quên cả thở.
Duật Tôn mở cửa đi vào, không thấy cô nàng, y lấy máy tính ngồi lên sô pha, Cố
Tiêu Tây nghe thấy tiếng động, vội vỗ nước lên mặt, thả que thử vào bồn cầu xả
nước.
Cô nàng nhợt nhạt đi ra ngoài, Duật Tôn đang bận rộn gõ bàn phím, biết là cô
nàng nhưng không ngẩng đầu lên hỏi, “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Dạo này dạ dày có vấn đề, từ sáng đến giờ cô mới chỉ ăn có một chén
cháo.
Duật Tôn gật gật đầu không nói gì nữa,tập trung làm việc tiếp, Cố Tiêu Tây tựa
vào vách tường cách đó không xa, cô nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện còn trẻ
thế này mà đã mang thai, hơn nữa còn là con của Duật Tôn.
Cô không tâm trạng hiện tại của mình là gì,chỉ đứng đó, tay chân chết lặng,
đưuá bé này nhất định không thể sinh ra, Duật Tôn không cần nó, cô cũng không
muốn có nó.
Y thấy cô đứng im một chỗ thì vẫy vẫy tay, « Lại đây. »
Cô Tiêu Tây máy móc bước lại gần, Duật Tôn giữ chặt lấy tay cô, để cô nàng ngồi
bên cạnh, cô có nhìn thấy trên màn hình là chỉ số cổ phiếu, trong đó vị trí đứng
đầu là Chế Giương.
Đây không phải công ty của nhà họ Nghiêm hay sao?
Duật Tôn gấp máy tính lại, thấy sắc mặt cô nàng xanh mét, « sao vậy, không khỏe
hả ? »
“Không ạ.” Cô nàng cuống quýt thu tầm mắt lại, tay phải đặt trên đầu gối, khuỷu
tay ngăn trước bụng mình, “Duật Tôn.”
« Gì ?”
“Anh đã bao giờ thật sự yêu một người nào chưa?”
“Sao lại hỏi thế?” Duật Tôn kéo tay cô nàng, “Bây giờ tôi thích em, chỉ cần em
mãi mãi nghe lời, không chừng sẽ thành người được cưng chiều nhất đấy.”
" Mạch Sanh Tiêu thì sao?"
“Em hỏi đi hỏi lại như vậy là do không tin tôi?” Duật Tôn ôm lấy bả vai Cố Tiêu
Tây, “Em cũng thấy đấy, cô ta rất bướng, tôi sẽ không thích lâu đâu.”
Cố Tiêu Tây cắn môi, không nói gì nữa.
Người duy nhất bây giờ có thể giúp cô chỉ có Nghiêm Trạm Thanh.
Hắn cũng không ngờ, chỉ một lần mà Cố Tiêu Tây đã trúng luôn. Nghiêm Trạm Thanh
nghe xong cười lớn “Tốt.”
Cố Tiêu Tây trầm mặc, “Tôi phải đi phá thai như thế nào để Duật Tôn không biết
đây?”
“Sao phải phá?” nét cưới trên mặt Nghiêm Trạm Thanh không mảy may giảm bớt, việc
này thuận lợi hơn hắn dự kiến nhiều, “Có thai, chẳng phải phần thắng càng lớn?”
“Anh điên rồi à ? » Cố Tiêu Tây cao giọng chất vấn, chưa bao giờ cô dám nói
chuyện với Nghiêm Trạm Thanh theo kiểu đó, “Tôi còn trẻ, còn muốn đi học đại học,
làm sao mà sinh con được? Hơn nữa, Duật Tôn có biết cũng không chấp nhận,
Nghiêm Thiếu, anh tha cho tôi đi, bây giờ tôi đã thảm lắm rồi.”
“Bây giờ cô có thể lừa hắn, Cố Tiêu Tây, tự tin lên, không chừng cô có thể giữ
được trái tim anh ta cũng không biết chừng, tôi chỉ muốn cô ở cạnh anh ta mấy
tháng này thôi, yên tâm, tôi sẽ không để cô sinh con ra đâu…..”
“Anh….” Cố Tiêu Tây hoảng hốt “Anh muốn tôi chờ cho bụng to lên rồi mới đi phá
thai sao?”
“Tôi sẽ đền bù thỏa đáng cho cô.”
“Nghiêm Trạm Thanh” Cố Tiêu Tây khó lòng tin nổi những gì mình vừa nghe được,
“Tôi cũng là con người, chẳng lẽ trong mắt anh chỉ nhìn thấy có một mình Mạch
Sanh Tiêu thôi sao? Không bao giờ có chuyện tôi đem nửa đời còn lại của bản
thân ra đùa giỡn, anh có nghĩ tới chuyện, vài tháng của anh con tôi đã thành
hình người rồi không?”
“Không có cũng phải có.” Mặt Nghiêm Trạm Thanh hiện lên sự nham hiểm, ánh mắt
hung ác không thể che giấu, “Cố Tiêu Tây, cánh cô còn chưa cứng cáp đã muốn bay
rồi sao?”
“Nghiêm Thiếu, trước đây tôi chỉ đồng ý với anh chuyện tiếp cận Duật Tôn thôi,
chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ cũng lên giường với anh ta chứ đừng nghĩ tới
chuyện mang thai sinh con, bây giờ tôi phải làm thế nào? Một khi con tôi thành
hình người rồi, tôi làm không được.”
« Cố Tiêu Tây, cô phải dứt khoát một lần, xem xem Duật Tôn có muốn đứa trẻ này
không. »
Cố Tiêu Tây không thể ngờ Nghiêm Trạm Thanh lại có thể tuyệt tình đến như vậy,
ngày trước cô chỉ cho rằng hắn là người không từ thủ đoạn thôi, nhưng bây giờ
cô đã nhìn thấy rõ lòng dạ đen tối của hắn, có lẽ bên trong ngực trái của hắn
chỉ có một cái động không hề có trái tim.
« Tôi sẽ không bao giờ tự đem chính mình đi đánh cược cả.”
Cố Tiêu Tây cầm lấy túi xách, đứng dậy chuẩn bị ra về.
Cổ tay cô bị hắn giữ chặt lại, dùng sức kéo trở về, “Cơ hội tốt như thế bày ra
trước mặt cô mà cô không biết tận dụng sao? Cố Tiêu Tây, cô mà dám hỏng chuyện
tốt của tôi, tôi tuyệt đối không tha cho cô đâu."
“Nếu hôm nay đổi lại là Mạch Sanh Tiêu, anh cũng sẽ làm thế này à?” Cô nén nhìn
nước mắt lớn tiếng chất vấn.
Nghiêm Trạm Thanh nhớ tới lần ở Thiên Sắc vì hắn hiểu lầm Sanh Tiêu có thai mới
khiến hai người ra nông nỗi như ngày hôm nay…
“Anh không làm thế này đâu, chẳng lẽ chỉ vì tôi không phải cô ta mà anh có thể
đối xử với tôi như vậy sao?”
“Bốp“ Nghiêm Trạm Thanh không hề suy nghĩ vung tay giáng một cái tát.
Cố Tiêu Tây cảm thấy trên má bỏng rát, nước mắt ùa ra, Nghiêm Trạm Thanh chưa
bao giờ đánh phụ nữ. không ngờ vì kích động mà lại ra tay với Cố Tiêu Tây.
Cô nàng ôm mặt, đẩy hắn chạy nhanh ra ngoài.
Cô nàng trở về Tinh Hoa Dinh Thự, Duật Tôn không có ở đó, chẳng bao
lâu sau thì nhận được điện thoại, y nói muốn tới chỗ cô.
Cố Tiêu Tây cúp máy, vội vàng vào toilet, trang điểm rất đậm, dậm một lớp phấn
dày. Duật Tôn tới cũng chẳng buồn để ý, mấy ngày nay ngày nào Cố Tiêu Tây cũng
khó ngủ, lo lắng triền miên, phân vân không biết có nên bỏ đứa bé hay không. Cuối
cùng vẫn chọn cách bỏ đứa bé đi.
Cô không dám nói với Duật Tôn, càng không hé răng với Nghiêm Trạm Thanh.
Xe đi về phía bệnh viện, Cố Tiêu Tây tựa vào cửa kính xe mà khóc, nước mắt như
chẳng còn mà rơi thêm nữa, đến nơi, cô ngơ ngơ ngác ngác đứng trước cổng viện đến
nửa giờ, cuối cùng cắn răng đi vào.
Vừa đến chỗ nhận số thẻ thì có điện thoại gọi tới.
“Alo, Tây Tây à…”
“Mẹ, có việc gì thế ạ?” Cố Tiêu Tây nghẹn ngào tiếng khóc.
“Tây Tây, ở nhà mình vừa nhận được một hộp chuyển phát nhanh tới, nhân viên bưu
điện bảo con với bố mẹ phải cùng xem, bố và mẹ mở ra, là một chiếc đĩa ghi
hình, nhưng bố mẹ xem không hiểu….”
Cố Tiêu Tây có dự cảm không lành, vội cúp máy, chạy đi đón taxi về nhà.
Hình ảnh của chiếc đĩa cực kỳ rõ ràng, trong hình toàn là đầu người, quay ở
Thiên Sắc, mấy cô ả nhảy trên sàn có dáng vô cùng xinh đẹp gợi cảm, bà Cố không
khỏi phất phất tay, “Đúng là, con gái bây giờ cái gì cũng làm được, mặc như thế
kia có khác gì không mặc, dù nhà có nghèo thế nào đi chăng nữa cũng không nên đến
mấy chỗ thế này chứ, ai da….”
Cố Tiêu Tây cảm thấy mặt đang nóng bừng bừng, bên má bị Nghiêm Trạm Thanh đánh
vẫn còn đau.
Cô biết rõ, đây nhất định là sự cảnh cáo của Nghiêm Trạm Thanh dành cho cô.
Cô cầm chiếc túi xách trong tay, cả người co quắp ngã xuống ghế.
Ngây dại trở về Tinh Hoa Dinh Thự, chỉ một tháng nữa thôi là cô sẽ nhập học ở học
viện mỹ thuật rồi, nhưng mà cô nàng còn đang có thai.
Một bên là Nghiêm Trạm Thanh, một bên là Duật Tôn, Cố Tiêu Tây cảm thấy như
ngày ngày đều sống trong ác mộng.
Cô nghén rất nặng, hầu như ăn cái gì cũng nôn ra.
Vào nhà hàng, Duật Tôn lúc nào cũng chọn món cá, Cố Tiêu Tây thậm chí không dám
nhìn lên bàn ăn, cô sợ nhìn rồi sẽ nôn mất. Duật Tôn gắp cho cô một miếng cá bỏ
vào bát, Cố Tiêu Tây ngửi thấy mùi, chút nửa là ói, cố nén nhịn lại nhưng không
được, vội vàng khom lưng nôn hết ra.
Mãi mới dễ chịu hơn một chút, ngồi thẳng lên thì thấy Duật Tôn đang nhìn chằm
chằm vào mình.
Trong lòng Cố Tiêu Tây kinh hãi: “Tại… tại dạ dày em không khỏe.”
Duật Tôn buông bát đũa, trong mắt nhảy ra chút ít mánh khóe,"Cố Tiêu Tây,
cái kia của em bao lâu rồi chưa tới.”
“Không phải đâu, tại dạ dày em không khỏe thôi.” Cô nàng cuống quít lắc đầu phủ
nhận.
" Trả lời tôi."
Cố Tiêu Tây vô cùng lo sợ, dù sao cô cũng còn quá trẻ, mấy ngày liền lo lắng,
thể xác và tinh thần đã kiệt quệ rồi, « Em, em gần hai tháng nay chưa thấy rồi.
»
« Chắc là có rồi. » Duật Tôn nói ra nhẹ như lông hồng.
Cố Tiêu Tây thầm nghĩ không biết Nghiêm Trạm Thanh sẽ làm gì với cô đây, nếu mà
hắn biết liệu hắn có đem tất cả mọi chuyện nói cho ba mẹ cô hay không ? Không
dám nghĩ tới hậu quả nữa, Duật Tôn chẳng nói thêm gì nữa, ra khỏi nhà hàng.
Vào xe, không khí như đang rơi vào hầm băng, lạnh lẽo khiến Cố Tiêu Tây run rẩy.
Cô nàng cúi đầu, « Không phải em cố ý gạt anh đâu, bây giờ em cũng mới biết
chuyện…. em, em ngày mai em sẽ đi phá thai. »
Hai tay Duật Tôn đang đặt ở vô lăng, ngón tay săm hình Thương Long khẽ gõ gõ
theo nhịp, sắc mặt nham hiểm, gương hậu phản chiếu lại một đôi con ngươi lợi hại
đầy toan tính. Trầm mặc hồi lâu, Cố Tiêu Tây mới nghe được y mở lời, « Ai cho
em giết đứa bé này ? »
Cô nàng kinh hãi, vụt ngẩng đầu, miệng khẽ hé mở, « Anh vừa nói gì ? »
« Em cũng biết, tôi chơi quen rồi, đã có con thì cứ giữ lại đi. »
Cố Tiêu Tây hoàn toàn không thể tin nổi, nhưng tại sao lời này lại do Duật Tôn
nói ra, « Anh muốn đứa bé này ? »
« Em không muốn ? »
« Nhưng mà, em còn phải đi học nữa. »
Duật Tôn nghĩ nghĩ," Vậy thì trước tiên đừng đi, tạm ở nhà nghỉ
một năm, năm sau hãy nói. »
Lời của Duật Tôn khiến Cố Tiêu Tây hoàn toàn rối loạn, tại sao có thể như vậy ?
Mọi chuyện đi đến như ngày hôm nay, hoàn toàn không còn nằm trong tầm kiểm soát
của Cố Tiêu Tây nữa, đứa trẻ này phải từ bỏ, sau đó cô sẽ rời khỏi Duật Tôn trở
về cuộc sống ngày xưa.
Nhưng, Nghiêm Trạm Thanh không đồng ý.
Đầu Cố Tiêu Tây đau như muốn nứt ra, dù bây giờ cô có muốn ở lại bên cạnh Duật
Tôn, Nghiêm Trạm Thanh cũng không đồng ý, cô sinh con cho Duật Tôn, Nghiêm Trạm
Thanh chắc chắn sẽ cho rằng lòng cô đã hướng về Duật Tôn, sẽ không còn hữu dụng
với hắn nữa.
« Em làm sao vậy ? » Duật Tôn vươn tay, lòng bàn tay phủ lên trán cô.
Cố Tiêu Tây nhíu hai hàng lông mày, « Anh thật sự muốn đứa bé này ? »
« Em cũng đi theo tôi rồi, bây giờ lại đổi ý ? »
Theo tình hình trước mắt, cô không còn con đường nào khác có thể đi.
Khi Nghiêm Trạm Thanh biết được ý định muốn giữ lại đứa bé của Duật Tôn, việc đầu
tiên là nghi ngờ, hắn và Duật Tôn đều là dân chơi, trừ vợ chính thức ra, chắc
chắn không bao giờ để người phụ nữ nào khác mang thai con mình. Nhưng nghĩ kỹ lại
thì cũng chẳng có gì lạ, vì đây là con của Duật Tôn, y muốn, nhất định là vì
còn có lý do ẩn trong đó.
Vậy thì, kế hoạch của hắn suôn sẻ ngoài dự tính.
Nghiêm Trạm Thanh giao cho Cố Tiêu Tây làm hai việc, thứ nhất là lấy trộm tài
liệu trong máy tính của Duật Tôn, thứ hai là khiến Sanh Tiêu rời khỏi Duật Tôn.
Sinh con cần chuẩn bị rất nhiều thứ, Cố Tiêu Tây tự hiểu được, Duật Tôn muốn đứa
trẻ này, nhưng sẽ không kết hôn.
Hôm nay là lần đầu tiên đi kiểm tra thai sản, Cố Tiêu Tây ngồi ở trên giường,
thần sắc bất an, « Duật Thiếu, em không muốn đi bệnh viện, anh có bác sĩ tư
không ? »
Duật Tôn không hề đắn đo, ánh mắt vẫn đặt trên màn hình vi tính, « Không có, ở
bệnh viện tôi đã sắp xếp hết rồi, em cứ đến đó là được. »
« Anh không đi cùng em à ? »
« Tôi còn bận nhiều việc, em gọi xe đi. »
*
Cố Tiêu Tây đứng bên ngoài Tinh Hoa Dinh Thự, mặt trời đã lên tới ngang đầu, cô
nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt lại ươn ướt, mệt mỏi quá, nếu bây giờ
cô nói cho ba mẹ biết liệu cô có được giải thoát không ? Cùng lắm thì bị mắng một
trận, dù
sao ba vẫn là ba, còn mẹ vẫn là mẹ mìn. Cô lau nước mắt, nhưng bây giờ
cô không có can đảm, đã bị cuốn vào giữa dòng xoáy rồi, vĩnh viễn cũng không
vào được bờ.
Làm xong mọi kiểm tra, lòng càng phức tạp hơn, dù còn nhỏ xíu nhưng con cô đã
có nhịp tim rồi, tiếng đập đều đều nho nhỏ nhịp nhàng.
Mạch Sanh Tiêu đẩy xe lăn cho Tương Tư vào thang máy, « Chị, uống loại thuốc
này chị có thấy khá hơn chút nào không ? »
Mạch Tương Tư ngồi trên xe lăn,"Vẫn thế thôi, chẳng biết đến bao giờ chị mới
đứng dậy được. »
« Chị, chị đừng nói linh tinh, nhất định là có thể. » Sanh Tiêu nói xong thì
thang máy đóng lại.
" Chờ một chút.." Cố Tiêu Tây chạy lại, may mà còn kịp, không phải chờ
thêm chuyến tiếp, cô nàng bước vào thang máy, đứng vũng xong mới
phát hiện người bên cạnh là Mạch Sanh Tiêu.
Sanh Tiêu cũng khẽ giật mình, không ngờ sẽ gặp mặt trong tình huống này.
Tương Tư nhận ra Cố Tiêu Tây ngay, lạnh mặt, trợn trừng đôi mắt.
Nghiêm Trạm Thanh đã giao việc cho Cố Tiêu Tây, thừa dịp đang được được chiều
chuộng, chiếm lấy vị trí của Mạch Sanh Tiêu. Cố Tiêu Tây tựa vào tường thang
máy, nội tâm khó chịu vô cùng, cô nàng thật sự sẽ làm theo những gì hắn bảo, thật
sự sẽ thành toàn cho hắn sao?
Vì sao, người khổ sở luôn luôn là cô, còn hạnh phúc mãi mãi
thuộc về người khác?
Cố Tiêu Tây nhìn vào khuôn mặt trắng nõn của Mạch Sanh Tiêu,
người con gái đẹp nhường ấy, thảo nào Nghiêm Trạm Thanh yêu thích. Lòng Cố Tiêu
Tây dấy lên bực bội bất công, rồi cô nàng sực nhớ ra, người Mạch Sanh Tiêu yêu
là Duật Tôn, không phải người kia.
Sự ghen ghét vừa nảy nở lại vụt tắt nhanh chóng.
Cửa thang máy lại mở ra, Sanh Tiêu đỡ Tương Tư ra ngoài, thì
cánh cửa bị Cố Tiêu Tây đè lên nút khóa, cửa lại đóng vào, tiếp tục đi lên.
“Cô muốn gì?” Mạch Sanh Tiêu hỏi.
“Cô ở bên Duật Thiếu bao lâu rồi?”
“Chuyện này liên quan gì đến cô?” Mạch Tương Tư chắn trước mặt
em gái, khinh khỉnh nhìn cô nàng.
"Tôi chỉ thấy nực cười, sao cô nhất quyết không chịu từ
bỏ?” Cố Tiêu Tây nhìn Sanh Tiêu, “Căn bản là cô không níu giữ được anh ấy, cô
có biết anh ấy nhiệt tình thế nào không? Mỗi lần về từ chỗ của cô anh ấy đều
không dứt nổi khỏi tôi, Mạch Sanh Tiêu, cô vẫn chắc chắn sau này anh ấy sẽ tiếp
tục lên giường với cô sao? Cô sao mà thỏa mãn nổi anh ấy….” Cô nàng nhìn thấy mặt
Sanh Tiêu ngày càng tái nhợt, trong lòng chợt thấy hả hê, “Tôi có thai, của anh
ấy.”
“Những lời này, cô phải về nói cho Duật Tôn nghe chứ.” Mạch
Sanh Tiêu thấy không gian nhỏ hẹp trong thang máy quá bức bối, cả ba người chia
nhau lượng không khí có hạn, ngột ngạt không thở nổi.
“Anh ấy đương nhiên là biết rồi, còn bảo rằng muốn giữ lại đứa
bé nữa,” tay trái Cố Tiêu Tây vuốt ve chiếc bụng phẳng lỳ, “Chắc tại lần nào
anh ấy cũng ra sức nên cuối cùng tôi mới mang thai, vấn đề là Duật Thiếu lại
nói anh ấy muốn đứa bé này.”
Lòng tin của Mạch Sanh Tiêu dần lung lay, Duật Tôn, thật sự
sẽ để một người đàn bà sinh con cho y hay sao?
Thì ra, Cố Tiêu Tây trong lòng y khác biệt.
“Đây là giấy siêu âm của con tôi, thấy không? Tay chân dài
chưa này….” Cố Tiêu Tây xòe giấy kết quả siêu âm ra, Mạch Tương Tư ngồi trên xe
lăn không hề do dự giằng lấy, vò thành một cục ném xuống sàn.
Cố Tiêu Tây không hề tỏ ra tức giận, ngước tầm nhìn từ mặt đất
lên, hóa ra Mạch Sanh Tiêu còn đau đớn hơn cô nàng dự liệu.
Cô nàng cúi người nhặt giấy, “Cô đúng như những gì anh ấy
nói, giống hệt lúc trên giường, quá tẻ nhạt.”
“Cô có gì hơn,” Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu, bình tĩnh nói,
"Còn nhỏ thế này đã muốn sinh con cho người ta, anh ta có thể lấy cô sao?
Chẳng phải sinh con ra cũng sẽ thành con rơi con vãi sao?”
Cố Tiêu Tây rùng mình, cửa thang máy chợt bị mở ra, cô nàng
không chờ nổi đến khi thang máy trở xuống, vội vội vàng vàng xoay người bỏ chạy,
cô ả hết lần này đến lần khác đâm con dao vô hình vào ngực Mạch Sanh Tiêu,
nhưng mà thứ đau đớn ấy chính cô nàng cũng cảm nhận được.
Cửa thang máy khép lại.
Hai tay Sanh Tiêu ra sức nắm chặt lấy tay cầm xe lăn, ba mặt
kim loại phản chiếu rõ ràng không sót từng biểu cảm trên nét mặt cô, cô cố hít
thở sâu, môi khẽ mở, cố gắng mãi vẫn không nói nổi một câu, hồi lâu cửa thang
máy mới từ từ mở ra, cô vội đẩy Mạch Tương Tư ra ngoài.
Đột nhiên trước mắt tối sầm, chân phải Sanh Tiêu giẫm lên
bánh xe lăn, bật ngửa trở lại thang máy,..
" Sanh Tiêu--"
Tay cô vội chạm lên hai mắt, mấy lần liền sau đó, cảm thấy
chắc chắn mắt cô có vấn đề rồi, Tương Tư đã bắt đầu lo lắng thì Sanh Tiêu vỗ vỗ
đầu gối đứng lên, “Em, em không sao, chẳng may trượt chân thôi.”
" Sanh Tiêu" Tương Tư giữ chặt lấy tay em gái, “Nếu
trong lòng em khó chịu thì cứ nói ra đi, Sanh Tiêu, chị cũng nghĩ rồi, chúng ta
rời đi thôi, nếu như Duật Tôn vẫn chưa quên chuyện cũ, việc chị làm chị sẽ đi
nhận tội….”
Mạch Sanh Tiêu vội che miệng Tương Tư lại, ở đây đông người,
“Chị, chị đừng nói lung tung.”
" Đây là lần thứ mấy rồi? Sanh Tiêu, đó cũng là một người
phụ nữ mà Duật Tôn nuôi phải không? Có lẽ Hoàng Duệ Ấn Tượng chỉ là một chỗ ở tạm
thời của anh ta thôi….”
“Chị,” Sanh Tiêu ngắt lời của chị, “Như thế chẳng tốt hay
sao? Anh ta không quay lại càng tốt, qua mấy ngày nữa, chúng ta có thể đi khỏi
nơi đó.”
Hôm nay Cố Tiêu Tây có thai, chỉ cần cô ta nói một câu, Duật
Tôn có thể sẽ đuổi chị em cô đi ngay.
Dựa vào tính tình của Duật Tôn, vì nguyên nhân từ y nên chuyện
Tô Niên y sẽ không bị đào lên nữa.
Cố Tiêu Tây lảo đảo chạy ra khỏi bệnh viện, thần sắc hoảng hốt,
trên mặt đầy vệt nước mắt, đúng là Mạch Sanh Tiêu nói không hề sai, con cô dù
có được sinh ra, cũng chỉ là con rơi.
Quan trọng còn vì, cô không yêu Duật Tôn, cô không muốn sinh
con cho y.
Việc duy nhất bây giờ cô có thể làm là tìm ra điều Nghiêm Trạm
Thanh muốn biết ở Duật Tôn.
Cố Tiêu Tây trở về Tinh Hoa Dinh Thự, Duật Tôn không có ở
đó, cô treo túi xách lên giá, quay người vào nhà thì thấy máy tính của Duật Tôn
đặt trên bàn trà.
Cô nàng tới gần, nhìn ngó xung quanh, chắc chắn là Duật Tôn
không ở đây mới mở máy tính ra.
Tiếng máy khởi động vang lên, lo lắng nắm chặt hai tay lại,
trên màn hình xuất hiện khung password.
Cố Tiêu Tây rơi và tính thế quẫn bách, điền vào khung mật mã
biển số xe của Duật Tôn, sau đó là ngày sinh nhật, thử luôn cả sinh nhật của bản
thân, đều không thể mở được.
Cô nàng cuống lên gọi điện thoại cho Nghiêm Trạm Thanh, nói
với hắn chuyện lần trước hình như đã trông thấy gì đó trong máy tính, Nghiêm Trạm
Thanh nghĩ một lúc, rồi nói ra vài con số, là ngày sinh của Mạch Sanh Tiêu, “Nếu
như không mở được thì nghĩ cách trộm máy tính đi.”
“Thế không được đâu, anh ta sẽ phát hiện ra ngay…”
“Không có nhiều thời gian đâu.”
Cố Tiêu Tây nhập số vào, nhấn enter thì nghe thấy âm báo
“Chính xác.”
Cùng lúc đó, ngoài cửa truyền đến thanh âm mở khóa, Cố Tiêu
Tây vội ngắt điện thoại, rồi tắt máy tính.
Duật Tôn vào nhà, thấy cô nàng đã ngồi trên ghế salon, “Về rồi
à?”
Cố Tiêu Tây che giấu sợ hãi, tim đập bình bịch, “Vâng, vừa về
xong.”
Duật Tôn ngồi xuống bên cạnh cô nàng, hỏi “Kiểm tra thế
nào?”
" Tốt, rất rất tốt.”
Y với lấy chiếc máy tính trên bàn, xoay người lại, mở máy.
" Duật thiếu?" Cố Tiêu Tây không nhịn được muốn hỏi
mấy câu.
Duật Tôn cũng ngẩng đầu lên, “Nói đi.”
Lời gần đến môi nhưng cô nàng vẫn không sao nói ra được, Cố
Tiêu Tây mân mê vạt áo, ấp úng nửa ngày mới mở miệng, “Nếu con của chính ta
sinh ra…anh, định sẽ như thế nào?’
Duật Tôn biết rõ cô nàng muốn hỏi cái gì, đơn giản chỉ là có
thể lấy cô ta hay không.
“Nếu em không muốn nuôi thì thuê bảo mẫu.” Duật Tôn bình
tĩnh chuyển đề tài, Cố Tiêu Tây mím môi không hỏi thêm nữa, ý tứ đã quá rõ
ràng. Ánh mắt y liếc nhìn gương mặt nhỏ nhắn thất thần của cô nàng, khẽ nhếch
môi sau đó kéo sự chú ý trở lại máy tính.
Đến tối, Cố Tiêu Tây lấy rau xà lách trong tủ lạnh rửa sạch,
chuẩn bị nấu cơm. Duật Tôn đi ra khỏi phòng bảo, “Không phải nấu, đợi lát nữa sẽ
có người đến làm.”
Duật Tôn chưa bao giờ ở lại ăn cơm ở Tinh Hoa Dinh Thự, Cố
Tiêu Tây lau hai tay, cũng phải, quen ăn sơn hào hải vị rồi sao ăn nổi cơm rau
cô nấu.
Cơm nước xong xuôi, hai người ra phòng khách xem ti vi, Cố
Tiêu Tây thấy y vẫn ngồi im, không nhịn được hỏi, “Đêm nay anh không đi à?”
" Không đi."
" Vậy em vào phòng chuẩn bị đã.”
Duật Tôn giữ lấy tay cô nàng kéo cô ngồi trở lại, “Không cần,
từ nay về sau tôi ngủ phòng khách, em mang thai tôi không thể ngủ cùng được, muốn
mà không được ăn, thật là chẳng vui tí nào.”
Cố Tiêu Tây nhìn lên bờ vai y, “Anh có thể về với Mạch Sanh
Tiêu.”
“Bây giờ, em là quan trọng nhất.” Duật Tôn sờ lên mặt cô
nàng, rồi kéo Cố Tiêu Tây đứng lên. “Đi ngủ sớm thôi.”
Tắm xong, nằm trên giường lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được,
cô nàng trộm gọi điện thoại cho Nghiêm Trạm Thanh, hắn nói cho cô một địa chỉ,
bảo rằng đây là nơi Mạch Sanh Tiêu ở, ý là cô nàng phải lợi dụng cơ hội, thừa
thắng xông lên.
Cố Tiêu Tây mệt mỏi vô cùng, nếu như có thể, cô không muốn
làm bất cứ ai bị tổn thương, mỗi lần gặp Mạch Sanh Tiêu, lòng cô lại nhớ tới
Nghiêm Trạm Thanh, nhớ tới chuyện, cô đang tự tay từng bước từng bước đẩy cô ấy
vào lòng Nghiêm Trạm Thanh.
Nhưng vì cô, không còn lựa chọn nào khác.
Cố Tiêu Tây học thuộc lòng địa chỉ, ngày hôm sau ngủ dậy, Duật
Tôn đã đi rồi, máy tính cũng mang theo.
Cố Tiêu Tây xuống lầu gọi xe, đi tới Hoàng Duệ Ấn Tượng.