Khi Sanh Tiêu tỉnh lại, trước mắt toàn là một màu trắng.
Tường trắng, phòng bệnh màu trắng, bác sĩ và y tá mặc quần áo màu trắng.
Cô cảm thấy mắt chói lóa, nhấc tay lên, mới cảm thấy cổ tay càng đau đớn hơn. Cô đành chống khuỷu tay xuống để nhổm người dạy, ánh mắt lơ đãng dừng lại trên chính cổ tay mình.
Hai mắt Sanh Tiêu rưng rưng, quanh cổ tay quấn một lớp băng gạc dày, ở chỗ tĩnh mạch, vẫn còn vết máu đỏ tươi.
Y tá đang đứng bên cạnh ghi chép, thấy cô tỉnh lại, liền kiểm tra một chút, rồi đưa tờ giấy đang đặt trên bàn cho cô: "Không liên lạc được với gia đình của cô, cô đi nộp tiền đi.”
Sanh Tiêu giơ tay nhận lấy, lại nhận ra đến cả sức lực để giơ tay lên cũng không có, trong lòng cô cảm thấy sợ hãi, cố lấy dũng khí để hỏi: "Chị Y tá, tay của tôi thế nào rồi? Còn có thể chơi được piano không?”
Y tá ngẩng đầu lên, định trả lời, tầm mắt vừa đúng chạm vào đôi mắt Sanh Tiêu. Cô nắm chặt lấy cây bút chiếc bút đang cầm, mặc dù đã quen với cảnh sinh ly tử biệt, nhưng vẫn không đành lòng nói ra những lời tàn nhẫn như vậy.
"Còn có thể không?” Nước mắt cô đã bắt đầu trào ra, Sanh Tiêu cố gắng kìm lại, để không phải khóc.
"Vết dao thứ hai cứa vào quá sâu, có thể giữ lại bàn tay này, đã là tốt lắm rồi.” Cô y tá gập quyển sổ lại: "Nhưng mà, những vật nặng hơn 3kg thì sẽ không thể nhấc được.”
Cái đó cùng với tàn phế, có gì khác nhau chứ?
Sanh Tiêu nghe thấy vậy, suy sụp, ngã ngồi trở lại giường.
"Đi nộp tiền đi, còn quay lại tiêm thuốc chống viêm.”
Sanh Tiêu cúi đầu, tay trái đặt lên cổ tay phải, cô không dám dùng lực, năm ngón tay giống như bị kéo rách ra.
Sanh Tiêu cầm tờ đơn, như một cái xác không hồn xỏ giày vào, đi ra khỏi phòng bệnh, cô sờ vào túi quần túi áo, chỗ để thẻ ngân hàng, bên trong có 5000, tiền cô đi làm thêm hồi còn đi học. Còn tiền mà Duật Tôn cho, cô vốn không nghĩ sẽ dùng, không ngờ, nó lại trở thành số tiền cứu mạng của cô.
Đại sảnh bệnh viện, chật ních người xếp hàng, cô cầm số, im lặng ngồi chờ trên ghế.
TV phía trước đang đưa tin, được một đoạn, tiếng piano quen thuộc bắt đầu cất lên, mọi người đều bận rộn, cũng không hiểu được để mà thưởng thức.
Hai bàn tay Sanh Tiêu đặt trên đầu gối, không khỏi muốn múa theo những giai điệu. Vừa cử động một chút, tay phải liền đau buốt.
Quên đi …
Mũi Sanh Tiêu cay cay, ngẩng đầu lên.
Trên màn hình TV, một cô gái mặc lễ phục màu trắng, mái tóc dài màu đen, cô ấy cũng không buộc tóc lên theo đề nghị của MC, mà để tóc tùy ý xõa sau lưng. Đầu ngón tay nhẹ đưa, một bản nhạc liền cất lên, hoàn hảo khiến người ta không khỏi tán thưởng.
Mạch Sanh Tiêu cụp mắt, muốn đứng dậy.
Lúc này, bản nhạc kết thúc, cô gái tao nhã xoay người, hướng khán giả cúi chào, khuôn mặt kia, trong vẻ non nớt lại tỏa ra sự thành thục, Mạch Sanh Tiêu nhìn chằm chằm một lúc lâu, không rời mắt.
Đây là một bữa tiệc của giới doanh nhân, phóng viên lại quay cô ta lâu như thế, nguyên nhân chỉ có một, cô ta hiện tại là người mới được Duật Tôn yêu chiều.
Sanh Tiêu nhìn Mạc Y bước xuống sân khấu, tay trái khoác vào người đàn ông.
Ánh đèn chiếu xuống, trai tài gái sắc, thật khó tìm được hai người đẹp đôi như vậy đi?
Hai chân Sanh Tiêu cứng ngắc, giống như bị đóng chặt tại chỗ, không thể nhấc lên nổi. Cô, còn chưa kịp tiếc thương cho bàn tay phải của mình, mà bọn họ đã vội vàng tình tứ trước mặt người khác như vậy?
Mạc Y cười một cách tao nhã, Sanh Tiêu hận không thể rạch nát mặt cô ta ra, phá vỡ nụ cười đang đâm thẳng vào trái tim cô đi.
Cô vẫn đứng đó không nhúc nhích, nước mắt từng giọt lăn xuống, ướt đẫm vạt áo. Một cuộc hôn nhân, lại phải trả một cái giá đắt như thế, chẳng lẽ bởi vì cô yêu y sao?
Sanh Tiêu cảm thấy trái tim mình đang rách ra, đau không chịu nổi, nhưng không ai hiểu được.
Tất cả sự tôn nghiêm của cô, đều mất sạch trên người đàn ông này, khi rời đi, cô cũng chỉ mang theo cái thân thể không trọn vẹn này mà thôi.
"Cô ơi, sao cô lại khóc a?”
Cô hạ mắt nhìn xuống, chỉ thấy một bé gái khoảng ba, bốn tuổi đang ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt đen nháy nhìn cô không chớp.
Rốt cục Mạch Sanh Tiêu không nhịn được, chạy ra ngoài, nếu còn như thế này, nhất định cô sẽ phát điên, sống không bằng chết.
Lúc chạy, đụng phải vài người, cô chẳng quan tâm người ta chửi rủa, chỉ biết chạy không ngừng, thật giống như phía sau bị một con mãnh thú rượt đuổi, chỉ cần dừng một cái, sẽ bị gặm nuốt sạch sẽ.
Sanh Tiêu mua vé ngay trong đêm, khi rời khỏi Bạch Sa, đầu cũng không thèm quay lại.
Tạm biệt cha, mẹ, còn cả chị nữa …
Cô tựa đầu vào cửa kính, không biết kính mờ hay do mắt cô mờ, cô nhấc tay trái lên, viết hai chữ "Duật Tôn" lên cửa kính.
Duật Tôn, tôi đi đây.
Không bao giờ quay lại nữa.
Khi cô đi, trên người chỉ có một chiếc thẻ, ngay có một bộ quần áo cũng không có.
Cái đó Duật Tôn cũng không biết, y còn tưởng thoát khỏi y, từ nay Sanh Tiêu có thể sống một cuộc sống sung sướng, tiền y cho cô, cũng đủ để cô sống mấy kiếp, cho dù hằng ngày cô "có đốt" tiền đến mấy cũng chẳng sao cả.
********************
Ở Hoàng Duệ Ấn Tượng.
Duật Tôn ôm Mạc Y đi vào phòng, hai tay cô ta ôm chặt lấy lưng Duật Tôn, trong phòng tối đen, động tác của cô ta khiêu khích, đôi môi anh đào từ trên khuôn mặt người đàn ông, trượt xuống yết hầu.
Duật Tôn đẩy cô ta ra: "Anh đi tắm.”
Mạc Y không cam tâm buông tay ra.
Duật Tôn tắm rửa xong, muốn lấy áo khoắc tắm ở trong ngăn kéo ra, lại thấy bên trong lộn xộn. Trước đây, Mạch Sanh Tiêu thường xếp gọn gàng quần áo của hai người, khi lấy ra tay chân cũng sẽ không lúng túng.
Y vặn vòi nước trên bồn rửa tay, vừa định súc miệng, tầm mắt liền chạm phải một tấm ảnh.
Trong ảnh là Sanh Tiêu với mái tóc dài, mặc chiếc áo sơ mi mài trắng, kiểu ăn mặc bình thường nhất, tóc bị thôi bay, có thể lờ mờ nhìn thấy khuyên tai ngọc trai ở trên vành tai.
"Tôn?” Mạc Y chờ y thấy sốt ruột, liền mở cửa ra, vừa đi tới phía sau y, liền thấy ánh mắt Duật Tôn đang chăm chú trên tấm ảnh.
Nụ cười của Mạc Y biến mất, cô ta nắm chặt bàn tay, nhưng cũng không làm loạn, chỉ là tay phải đặt lên vai Duật Tôn: "Chị ta đã đi rồi, còn giữ mấy thứ này làm gì?” Nói xong, một tay kia lơ đãng hất sang, làm bức ảnh của Sanh Tiêu rơi vào thùng rác.
Duật Tôn nhíu mày, tuy rằng có chút không vui đối với hành động của Mạc Y, nhưng mà y đang sủng cô ta, nên sẽ không tức giận.
Mà cô ta, dựa vào đó, không hề sợ hãi. Thật vất vả mới đuổi được Sanh Tiêu đi, tất nhiên, phải làm cho sạch sẽ.
Thời gian, mặc cho bất kỳ ai muốn giữ lại, cũng là không thể.
.
.
.
Mạc Y ngủ đến tận 12 giờ mới rời giường, ả vặn thắt lưng, mặc áo ngủ đi xuống lầu.
Chân trái còn chưa bước tới bậc thang cuối cùng, Hải Bối to lớn đã từ bên cạnh vọt sang: "Gâu gâu … "
"A … " Mạc Y sợ tới mức bước hụt, trượt ngã xuống cầu thang: "A, đau quá … "
Dì Hà từ trong phòng bếp ló ra, nhìn thấy Hải Bối gặp họa, vội chạy tới bế nó vào trong phòng ngủ: "Hải Bối, ngoan, mau lại đây.”
"Dì Hà! " Mạc Y tức giận, hai chiếc dép vẫn rơi ở đầu cầu thang.
Dì Hà nhét Hải Bối vào phòng ngủ xong liền khóa trái cửa lại, bà vội chạy lại đỡ Mạc Y dậy: "Mạc tiểu thư, cô không sao chứ?” Bì Hà gọi như thế này xong, không khỏi nhớ đến Mạch Sanh Tiêu.
"Sao có thể không sao?” Tay trái của Mạc Y chống vào thắt lưng, nửa người tựa vào lan can: "Con chó đáng chết này, dì Hà, bây giờ dì mang nó ra ngoài vứt ngay! "
"Cái này … sợ là không được.”
"Sao mà không được?” Mạc Y dậm chân, lại càng đau đến mức không đứng thẳng được: "Tôi bảo vứt liền vứt! "
"Đây là Duật thiếu muốn nuôi.”
"Tôn, anh ấy sẽ đồng ý, dì Hà, dì hãy nói thật cho tôi biết, con chó đáng chết đó có phải là của Mạch Sanh Tiêu không?” Đáy mắt Mạc Y u ám, cô ta không tin Duật Tôn vô duyên vô cớ lại đi nuôi một con chó.
"Thật sự là do Duật thiếu mua về, hình như là bạn cậu ấy tặng.” Dì Hà cũng không dám nói thật, nếu không Hải Bối sẽ bị hại chết.
Mạc Y được dì Hà dìu vào phòng khách, cô ta cũng không tin lời nói khách sáo đó, chỉ cần là những thứ đã từng tiếp xúc với Mạch Sanh Tiêu, ả liền không vừa mắt.
"Dì Hà, sao dì lại nấu những món này, tôi đã nói là tôi không thích ăn.” Mạc Y cầm đũa, gẩy bừa lên các món ăn. "Dì xem màu sắc này, làm hỏng cả khẩu vị của tôi, làm sao mà nuốt nổi a?”
Dì Hà thầm nghiến răng nghiến lợi, nhưng vì tiền lương, cũng không bộc lộ ra: "Mạc tiểu thư, đây đều là những món Duật thiếu thích ăn.”
"Duật thiếu, Duật thiếu, bà đừng có lấy Tôn ra để dọa tôi.” Mạc Y cầm đũa đập mạnh lên bàn: "Bây giờ ở nhà ăn cơm chỉ có hai chúng ta, tôi thấy, dì là cố tình chọn những món mình thích để nấu đi phải không?”
"Mạc tiểu thư.” Dì Hà nào có chịu được cục tức này: "Cô nói như vậy là không đúng rồi, nếu cô không hài lòng với tôi, tôi có thể đi … "
Tuy làm ở đây lương cao, nhưng mà không vui vẻ thì cũng không thể giữ được con người ta.
"Đây chính là lời dì nói.” Mạc Y nhướng mày: "Còn nữa, lúc nào đi thì mang theo cả con chó điên kia nữa.”
Dì Hà xoay người trở lại phòng ngủ thu dọn, khi đi ra ngoài Hải Bối cũng đi theo dưới chân. Duật Tôn vừa vào cửa đã thấy bà mang theo hành lý.
"Dì Hà, dì đi đâu?”
Mạc Y âm thầm cắn răng, không ngờ Duật Tôn lại về, cô ta tranh nói trước: "Tôn, dì Hà nói rằng không muốn làm nữa.”
"Cứ từ từ đã, có phải là có điều gì không vừa ý?” Duật Tôn đặt chìa khóa xe lên mặt bàn: "Dì Hà, dì ở đây không phải chỉ mới một, hai ngày.”
"Không phải.” Dì Hà đặt hành lý xuống, vội khoát tay: "Tiền Duật thiếu cho thực sự là rất nhiều, tôi đến nhà khác làm cũng chẳng được đãi ngộ tốt như ở đây.”
"Đã như vậy, sao còn muốn đi?”
Dì Hà nhìn về phía Mạc Y, một câu liền đâm thẳng vào cô ta: "Là Mạc tiểu thư ghét tôi nấu nướng không hợp khẩu vị cô ấy, còn bảo tôi vứt Hải Bối đi.”
Mạc Y ôm hận, không ngờ dì Hà lại không chút nương tình mà bán đứng mình như vậy.
Duật Tôn day day thái dương, cầm di động đứng dậy muốn lên lầu.
Mạc Y theo sau, nghĩ đó là một cơ hội tốt, cô ta kéo lấy cánh tay Duật Tôn: "Tôn, em không hề nói dì Hà không tốt, chỉ là cơm dì ấy nấu, em thực s
ự không thích ăn.”
Duật Tôn lạnh lùng nhìn cô ta, khuôn mặt khéo léo, đặc biệt lại tỏa ra khí chất vương giả, xa cách mà hờ hững: "Mạc Y, mới vài ngày mà em đã quên đi thân phận của mình sao? Đừng quên, tôi cho em ăn sung ở sướng, không phải để em hàng ngày gây chuyện, trước khi theo tôi, không phải cơm trắng rau xanh em vẫn nuốt được sao?” Y gạt tay Mạc Y ra: "Dì Hà, nửa tiếng nữa gọi tôi ăn cơm, tôi lên nghỉ ngơi một lát.”
"Vâng.” Dì Hà vội xách hành lý, mang theo Hải Bối về phòng của mình.
Mạc Y đứng im tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến trắng bệch, cô ta không dám tức giận với Duật Tôn, đành phải tức giận đá mấy cái vào chân bàn ở phòng khách.
Dì Hà thay quần áo đi ra, tiếp tục vào phòng bếp làm việc.
Bà không ngốc, Duật Tôn bảo bà ở lại thì tất nhiên phải ở lại, nơi làm việc tốt như thế này còn có thể đi đâu tìm.
**********************
Sanh Tiêu rời khỏi Bạch Sa đã nửa tháng, cô thuê một căn nhà nhỏ chỉ có một gian, phòng rất cũ, cho nên tiền thuê nhà cũng rẻ, một tháng chỉ cần 500 tệ.
Nhịp sống ở trấn Lâm Thủy rất chậm, mỗi ngày ngoài việc đi làm, có thấy các cụ ông cụ bà tập trung ở quảng trường lớn tập Thái Cực quyền.
Cả đời này, cô đã không thể gắn với dương cầm, Mạch Sanh Tiêu tìm một công việc văn phòng, một tháng 2000, cũng có thể sống được.
Hôm nay là thứ năm, buổi chiều có buổi liên hoan hàng năm, công ty liền cho về sớm.
Sanh Tiêu không muốn góp vui, liền từ chối lời mời đi karaoke của đồng nghiệp. Sau khi xuống xe buýt, phải đi một đoạn đường
mời về nhà được.
.
.
.
Trong khu nhà có một nhà trẻ tư, hôm nay cô tan làm sớm, khi đi qua, còn nghe thấy tiếng bọn trẻ cười đùa ở bên trong. Sanh Tiêu đứng bên ngoài, vừa định cất bước, liền nghe thấy tiếng piano truyền từ bên trong ra.
Cô không kìm được bước vào, bản đàn rất đơn giản, chính là bài hát vui nhộn "Hai con hổ con". Sanh Tiêu đi qua sân tập thể dục, cô nghe, cảm thấy có chút cao thấp, hai tay của người đánh đàn dường như không đều.
Đi tới cửa phòng học, giáo viên trong nhà trẻ là một người con trai, đang quay lưng về phía cô, chăm chú đánh đàn.
Cô chỉ cảm thấy tấm lưng kia có chút quen thuộc, dáng người đối phương cao lớn, mái tóc ngắn màu đen rất có thần, bọn trẻ đang ngồi ngoan ngoãn, nhìn thấy Sanh Tiêu đứng ở cửa liền bật cười khanh khách.
Cô cảm thấy ngượng, vừa định xoay người rời đi, động tác trên tay thầy giáo cũng dừng lại, quay sang.
"Sanh Tiêu … "
Cô chỉ cảm thấy dường như đã trải qua mấy kiếp, ánh sáng vỡ vụn trước mắt, cô nhìn xuyên vào đôi mắt đen bóng kia, dường như thấy được một Đào Thần hăng hái nhiệt tình ở Hoa Nhân.
Mũi Mạch Sanh Tiêu cay cay, nhấc chân lên bỏ chạy.
"Sanh Tiêu.” Đào Thần vội vàng đứng dậy, bởi vì động tác quá gấp, ghế dựa phía sau ma sát với sàn nhà phát ra âm thanh sắc bén, anh đuổi theo cô ra khỏi phòng học: "Mạch Sanh Tiêu.”
Cô vẫn chạy, Đào Thần mấy bước duổi theo, bàn tay to lớn không chút do dự nắm lấy cổ tay cô, lòng bàn tay nhẵn nhịu chạm phải vết sẹo gập gồ. Anh vội vàng kéo tay áo Sanh Tiêu lên, chỗ cổ tay, hai vết sẹo ngoằn nghoèo, giống như con rết dữ tợn, xuyên vào cổ tay.
"Tay em làm sao thế?” Anh vội vàng hỏi, giọng nói không khỏi cao lên.
"Bị phế đi.” Sanh Tiêu rút tay lại, kéo tay áo xuống.
Cô nói rất nhẹ, rất nhẹ, cứ như việc đó xảy ra trên người của ai khác vậy.
"Phế đi?” Giọng Đào Thần trầm xuống, cả khuôn mặt là vẻ khó tin: "Không phải em đã kết hôn với Duật Tôn à? Sao anh ta có thể để em trở nên thế này?”
"Bọn em ly hôn rồi.” Sanh Tiêu tỏ vẻ thoải mái, coi nhẹ như không có chuyện gì, nhưng khi nhắc tới, vết sẹo dài ngoằng kia, lại như thể một lần rách toạc ra: "Đào Thần, thầy vẫn luôn sống ở chỗ này sao? Trước đây, em đã tìm thầy một thời gian dài.”
"Tôi đã đi qua rất nhiều nơi, cuối cùng lại quyết định sống ở đây, không chỉ bởi hoàn cảnh ở đây tốt … " Nhiều hơn là vì, chỗ này này cách cô rất gần.
Anh vẫn luôn quan tâm đến Mạch Sanh Tiêu, biết cả khi cô kết hôn với Duật Tôn, nhưng mà chuyện bọn họ ly hôn, còn chưa truyền ra.
Anh biết, Sanh Tiêu sống cũng không tốt.
Tầm mắt Đào thần dừng lại trên tay phải của cô: "Không bao giờ … có thể đánh piano nữa, thật đáng tiếc.”
Tay trái của Sanh Tiêu nắm lấy cổ tay phải, nhẹ nhàng xoa vài cái: "Trước đây nếu không phải tại em, thầy vốn sẽ có một tương lai sáng lạn.” Anh cũng không cần phải lưu lạc đến nông nỗi này, cánh tay bị thương, cuối cùng không thể đàn tốt nổi một bài ngắn, chỉ có thể ở một trường mẫu giáo nhỏ bé, dạy bọn trẻ này.
Đáy mắt cô chua xót, cố nén suy nghĩ muốn khóc lại, liền xoay người sang một bên, không cho Đào Thần nhìn thấy nước mắt trong mắt cô.
"Thật ra, tới nơi này rồi tôi mới biết, nơi này rất thích hợp với mình, thật sự … " Mấy đứa bé thấy thầy giáo không quay lại, cả đám liền kéo ra cửa, mở to đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm hai người: "Điều tôi thấy đáng tiếc nhất, chính là em.”
Sanh Tiêu cúi đầu: "Em đối với chính mình cũng không có hy vọng gì, không có piano, em vẫn sống được.”
Đào Thần không nói gì, anh quay lại lớp học, Sanh Tiêu thấy vậy, cũng tự mình rời đi.
Vừa mới ra khỏi trường học, Đào Thần lại lần thứ hai đuổi theo: "Sanh Tiêu, em ở đâu? Anh đưa em đi.”
"Không cần đâu ạ, em chỉ đi một đoạn đường ngắn.”
"Không sao, anh để bọn trẻ tan học rồi.”
"Thầy thật tự do.” Mạch Sanh Tiêu cười yếu ớt, khóe mắt cong lại, thật là đẹp.
Đào Thần dắt một chiếc xe điện, Sanh Tiêu không lay chuyển được, đành ngồi vào sau. Anh lái xe rất chậm, vào tiểu khu, chỗ nào cũng là người, Sanh Tiêu đội mũ bảo hiểm, gió lạnh quất tới, những sợi tóc dính vào mặt có chút buồn buồn. Từ khi đến với Duật Tôn, ở khu nhà cao cấp, ra vào có xe đưa đón, trong lòng lại chưa từng cảm thấy vui vẻ.
Mạch Sanh Tiêu bất đắc dĩ mỉm cười, bởi vì cô biết, người đàn ông đó không đối với cô thật lòng.
"Thầy Đào, tan học rồi sao?” Một bà cụ đi chợ về dừng lại chào hỏi.
"Bà Lý, hôm nay tan học sớm ạ.”
"Aizz, thầy Đào, cháu nội tôi ở trường có ngoan không? Thầy không biết chứ ở nhà nó y như con khỉ vậy, không ngồi yên được một chỗ. Cũng không hiểu vì sao nó lại thích đánh đàn, mỗi lần về nhà liền ngồi trên cửa sổ đập loạn lên, hôm qua còn ném một cái ly xuống.”
Đào Thần dừng xe lại: "Bà Lý, bà yên tâm, tiểu Bảo ở trường học rất ngoan, thích đánh đàn là điều tốt.”
"Đúng đúng, tôi cũng thấy vậy.” Bà Lý gật đầu, nghĩ đến chi phí của một chiếc đàn piano, không khỏi thở dài, lại nghĩ, dù sao thằng bé cũng còn nhỏ, không cần phải quan tâm nhiều như vậy: "Thầy Đào, cô bé này là bạn gái thầy phải không? Trông thật là xinh đẹp.”
"Cô ấy … "
"Cô gái, nếu rảnh hãy đến đây chơi với thầy Đào, thật khéo, chúng ta đều ở trong một khu.”
Đối với sự nhiệt tình của bà Lý, Mạch Sanh Tiêu chỉ đành phải gật đầu.
Đợi khi bà đi xa rồi, Mạch Sanh Tiêu mới mở miệng: "Thầy cũng sống ở khu này sao?”
"Ừ, từ sau khi tôi rời khỏi Hoa Nhân rồi đến đây dạy học, sau đó cha mẹ tôi gom góp chút tiền, liền cho vay mua một căn hộ hai phòng.”
"Đào Thần.” Mạch Sanh Tiêu nhìn những sợi tóc ngắn xõa bên tai anh: "Tay anh, có phải là cũng không thể đánh đàn nữa?”
Tiếng đàn như nước chảy mây trôi, phát ra từ tận sâu trong tâm hồn, chỉ sợ cô và Đào Thần cả đời này cũng không còn cơ hội có lại.
"Sanh Tiêu, khi em đến, không phải tôi đang chơi đàn sao?”
"Nhưng mà … " Cái kiểu lực bất tòng tâm như vậy, cô có thể nghe ra được.
"Sanh Tiêu, em đừng nghĩ như vậy, một ngày nào đó, em cũng sẽ lại ngồi xuống trước piano, có một loại khí chất cao ngạo và năng lực để trở lại nhạc hội Paris.”
.
.
.
Mạch Sanh Tiêu vuốt ve vết sẹo trên cổ tay, cô khẽ ngẩng đầu lên, trong mắt sáng lộ ra vẻ cứng cỏi. Khi mới rời khỏi Bạch Sa, cô không nói cho bất cứ ai, đến cả Thư Điềm cũng chưa nói. Cô không quay lại bệnh viện truyền dịch, tới trấn Lâm Thủy lại không quen biết ai, đêm đó cô ngủ ở một khách sạn nhỏ. Cô cầm cặp lồng cơm ngồi trước cửa sổ, tuyết ở trên bệ cửa đã thành một lớp. Cổ tay Mạch Sanh Tiêu đau đớn, cô lăn qua lộn lại không ngủ được, điều hòa trong khách sạn chắc đã dùng lâu năm, phát ra tiếng ì ì.
Miệng vết thương của Sanh Tiêu nhiễm trùng, sốt đến mức ngày hôm sau không đứng dậy nổi, mãi đến lúc phải trả phòng, nhân viên lên gõ cửa rất lâu, còn nghĩ cô đã rời đi. Vừa mở cửa ra, thấy Mạch Sanh Tiêu nằm thẳng tắp trên giường, thiếu chút nữa bị dọa chết.
Cô kiên quyết không chịu đi bệnh viện, sau đó nhân viên liền đi xuống dưới mua thuốc hạ sốt và giảm đau cho cô, Mạch Sanh Tiêu lúc này mới cố gắng dậy được.
Phòng thuê bình thường đều phải trên dưới 1000, Sanh Tiêu chỉ có một mình, liền thuê một căn phòng đơn 400 tệ trong một ngôi nhà, còn có một phòng khách và một phòng bếp chung, bảy người còn lại cũng là con gái, như vậy một năm có thể đỡ được không ít tiền.
Mạch Sanh Tiêu còn nhớ, lúc đầu, mấy buổi tối nếu không phải là không ngủ được đến sáng thì cũng là bị ác mộng làm tỉnh, nếu không cũng là đau quá mà tỉnh.
Cô cố gắng không nghĩ đến hai chữ "Duật Tôn", cho dù có vô tình nghe được, thấy được, cô cũng cố nén đau, cô nghĩ, có một ngày cô có thể hoàn toàn quên đi y. Cho dù một ngày nào đó tình cờ gặp lại, trái tim của cô cũng sẽ không đau chút nào, nhìn thấy y, cũng sẽ như thấy một người hoàn toàn xa lạ mà thôi.
.
.
.
"Sanh Tiêu?” Đào Thần thấy cô không nói gì, liền quay sang: "Em ở đây phải không?”
Mạch Sanh Tiêu hoàn hồn, cẩn thận xuống xe: "Cảm ơn thầy đã đưa em về.”
"Đừng khách khí như vậy.”
Sanh Tiêu không để anh lên lầu, cô nhìn thấy sự mất mát trong đáy mắt Đào Thần, xoay người đi đến đầu cầu thang.
Khu nhà này rất cũ, vách tường trước mỗi cửa nhà đều bị dán, dập đủ loại quảng cáo. Mạch Sanh Tiêu bước lên cầu thang, đây mới là một cuộc sống bình thường nhất, sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ về nhà, ngồi xe buýt, vì tiền lương mà hàng ngày bận rộn. Không giống trước đây, giống như sống trong một cơn ác mộng.
Cô mở cửa đi vào, bên trong có hai cô gái đang xem TV, nghe thấy tiếng mở cửa, cùng quay đầu: "Sanh Tiêu, cậu về rồi à.”
"Ừ, hôm nay tan sớm.”
Cô đến trước cửa phòng, chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa.
"Aiz, cậu biết không? Hai ngày vừa rồi mình cùng ông
chủ đi công tác ở thành phố Bạch Sa, đã gặp một vị siêu cấp mỹ nam.”
"Thật hay giả đó?” Cô gái bên cạnh nghi ngờ nhìn bạn.
"Mình đã lừa cậu bao giờ chưa?” Cô gái thả nắm hạt dưa trong tay ra: "Là tổng giám đốc của một công ty niêm yết, hơn nữa còn rất trẻ, cất một tiếng liền mê hoặc lòng người nha, tên cũng rất đặc biệt, tên là Duật Tôn.”
"Vậy … cậu có tiếp cận không?”
"Thật là nông cạn, trai đẹp chỉ để ngắm thôi, kiểu đàn ông như thế này, vừa nhìn là đã biết rất hay chơi đùa bên ngoài, mình không chơi nổi.”
Mạch Sanh Tiêu thử vài lần, cuối cùng cũng cắm được chìa vào, cô vặn tay khép cửa lại, lưng tựa vào cửa.
-----