May mà lúc này là giờ tan học, hành lang toàn tiếng người ồn ào, không ai để ý đến bên này cả.
Bước chân Diệp Già Lam vẫn không dường, giả bộ không nghe thấy lời Tạ Cảnh Phi hỏi.
Tạ Cảnh Phi càng nhìn phản ứng của cô lại càng cảm thấy cô và Đường Ngộ chắc chắn xảy ra chuyện gì rồi.
Loại cảm giác này giống như là bị gạt ra bên ngoài vậy đó.
Rõ ràng là bộ phim của ba người, thế mà trước sau cậu ta lại chẳng có tên họ gì.
Tạ Cảnh Phi một tấc cũng không rời đi theo cô xuống lầu, “Có phải cậu với Ngộ Ngộ……”
Diệp Già Lam đột nhiên dừng lại, “Không có.”
Giống như là muốn tăng độ tin cậy, những lời này cô nói cũng to hơn thường ngày.
Bên cạnh có bạn học đi ngang qua nhìn sang, Diệp Già Lam nhíu mày, hạ nhẹ giọng: “Cái gì cũng không có.”
Tạ Cảnh Phi: “……”
Diệp Già Lam xoay người xuống lầu.
Tạ Cảnh Phi không đi cùng nữa.
Diệp Già Lam đến tiệm báo ở cổng trường mua hai cái kẹo, vừa nhàm chán lật tạp chí, vừa chờ Tô Cẩm Kha.
Đến 10h kém 5", Tô Cẩm Kha mới chạy chậm từ cửa ra.
Diệp Già Lam khép tạp chí lại, sau đó đưa cây kẹo ra.
Tô Cẩm Kha mở giấy gói kẹo cho vào miệng, “Loan Loan, cậu nói xem Tạ Cảnh Phi có phải có bệnh không? Vừa rồi còn túm lấy tớ hỏi cậu với Đường Ngộ sao lại thế này nữa chứ.”
Diệp Già Lam dừng bước chân.
“Cậu nói như thế nào?”
“Tớ nói —— cậu ngốc à, thế mà cũng không nhìn ra sao; đương nhiên là hai người thích nhau, nhưng mà lại chịu đựng sự uy hiếp của lão chủ nhiệm nên không dám ở bên nhau rồi.”
“……”
Diệp Già Lam đập một cái lên gáy cô, “Bớt nói nhảm đi.”
-
Lúc đến cửa nhà, viên kẹo trong miệng Diệp Già Lam vừa lúc tan hết.
Cô lấy chìa khóa từ trong túi ra, mới vừa cúi đầu muốn mở cửa, đèn hành lang chợt tắt.
Đen kịt một mảnh, Diệp Già Lam khụ một tiếng.
Đèn cảm ứng âm thanh mới lại sáng lên.
Hành lang lúc này lập tức sáng trưng.
Diệp Già Lam tra chìa khóa vào ổ, còn chưa kịp xoay, phần chìa khóa lộ ra ở ngoài ổ khóa đã bị hai ngón tay nhẹ nắm.
Ngón tay người nọ thon dài, xương cổ tay xinh đẹp, dùng sức không lớn, nhưng cũng có thể khiến cô không có cách nào mở cửa được.
Diệp Già Lam nhẹ nuốt nước miếng, vị ngọt trong miệng vẫn chưa tan, đến cuối cùng đều chuyển thành vị ngọt nhàn nhạt, cô nhỏ giọng nhắc nhở: “Tay.”
Đường Ngộ không buông tay ra, anh hơi hơi cúi đầu, cũng nhỏ giọng hỏi: “Coi tớ là em trai sao?”
Bên tai Diệp Già Lam nóng lên.
Giây tiếp theo, đèn cảm ứng lại tắt.
Đường Ngộ không thấy rõ biểu cảm của cô, nhưng có thể nghe được tiếng hít thở gần như không thể nghe thấy của cô.
Khoảng cách giữa hai người thật ra cũng không tính là gần, nhưng mà đặt trong hoàn cảnh tối lửa tắt đèn thế này, mọi giác quan đều đặc biệt nhạy cảm hơn.
Dưới bầu không khí phóng đại, có vẻ tư thế của hai người cũng ái muội không ít đâu.
Nếu lúc này, Dư Thu Hoa nữ sĩ mở cửa chờ cô về nhà, hoặc là ra cửa ném rác, vậy hậu quả quả thực không dám tưởng tượng.
Diệp Già Lam không lên tiếng.
Đường Ngộ câu khóe môi, “Nhưng tớ không coi cậu là chị gái đâu.”
Lời vừa rơi xuống, anh đã thay Diệp Già Lam mở cửa ra.
Phòng khách có bật đèn, ánh sáng hất ra, chiếu ra hành lang.
Diệp Già Lam rút chìa khóa ra, sau đó đi vào đóng cửa, liền mạch lưu loát.
Dư Thu Hoa đúng lúc xách túi rác ra, “Hôm nay sao về muộn hơn mọi ngày thế?”
Diệp Già Lam rót chén nước, “Chờ Kha Kha ra ạ.”
Tô Cẩm Kha đã thành lá khiên vạn năng của cô rồi
Dư Thu Hoa mở cửa đi đổ rác.
Cửa nhẹ nhàng mở ra, Diệp Già Lam liếc qua một cái, uống cạn sạch ly nước
Cảm giác miệng đắng lưỡi khô vừa rồi cuối cùng cũng biến mất.
Diệp Già Lam đặt ly nước sang một bên, bên tai tựa hồ vẫn còn quanh quẩn mấy chữ “Chị gái” cùng “Em trai”.
Cô hít một hơi, sau đó lấy một chai nước đá trong tủ lạnh ra.
Tiết tự học buổi tối Diệp Già Lam bị Chủ Nhiệm Giáo Dục kêu nên mới nói kia vài câu giải vây cho hai người bọn họ như thế, một nửa thật một nửa giả.
Thật là bọn họ thật sự là hàng xóm.
Giả chính là, cô hình như cũng không xem Đường Ngộ là em trai đâu.
Cô cũng chưa từng thấy chị gái nào ở trước mặt em trai mình mặt lại đỏ, tim lại đập rộn thế.
Người thật sự giống em trai phải là loại như Tô Nham, em trai Tô Cẩm Kha cơ, còn Đường Ngộ ấy mà, chỉ đơn giản là, người khác phái cùng tuổi mà thôi.
-
Qua tháng mười tháng một, cách kì thi đại học còn không đến 200 ngày.
Thời gian của mỗi học sinh giống
như đều được trang bị máy gia tốc, bay siêu nhanh.
Đến Phó Đồng cũng phải thu lại không ít tâm tư so với khi mới khai giảng
Diệp Già Lam từng cho rằng cô nàng cải tà quy chính rồi, kết quả hai tháng sau, khi bài thi cuối cùng của kì thi tháng mười hai vừa thu xong, Phó Đồng đã dịch ghế ra sau, quay đầu hỏi người phía sau: "Bạn học Đường Ngộ, cậu định thi trường đại học nào thế?"
“……”
Chắc là muốn có thể phù hợp với thành tích của Đường Ngộ đây mà.
Diệp Già Lam lấy phiếu điểm kì thi tháng lần trước ra xem.
Giữa tên Phó Đồng và Đường Ngộ, còn cách 27 cái tên nữa đấy.
Diệp Già Lam cũng khá tò mò.
Cô cơ hồ cũng vểnh tai, chờ nghe Đường Ngộ trả lời.
Kết quả người nọ không đáp, nhưng Tạ Cảnh Phi lại thay anh nói: “Thi ra nước ngoài a.”
Phó Đồng quay đầu nhìn Tạ Cảnh Phi.
Cô nàng cực kì thức thời mà tùy cơ ứng biến, hỏi Tạ Cảnh Phi: “Trường nào cơ a?”
Xuất ngoại du học sao, điều kiện nhà cô nàng hoàn toàn cho phép đấy.
Tạ Cảnh Phi híp mắt: “Cambridge.”
Phó Đồng: “……”
“Harvard.”
Diệp Già Lam: “……”
Sợ là cậu ta đều đang đoán mò thôi.
Phó Đồng quẳng cho cậu ta một ánh mắt xem thường, lại quay đầu về.
Vì kì nghỉ tháng với kì nghỉ tết Nguyên Đán gần sát nhau, nên lần này trường còn cho nghỉ thêm một ngày nữa.
Hợp với kì nghỉ Nguyên Đán, nghỉ suốt ba ngày.
Diệp Già Lam cũng không nghe Tạ Cảnh Phi bậy bạ nữa, bỏ mấy cuốn sách vào trong cặp, vừa định bỏ cả bút vào lại nghe Phó Đồng hỏi: “Lớp trưởng, cậu thi trường ở đâu a?”
Diệp Già Lam liếc nhìn cô nàng một cái.
Có thể là vì Đường Ngộ với cô gần đây không có hành động thân mật gì, Phó Đồng cũng đã quan chuyện dắt tay lần trước nên thái độ với Diệp Già Lam cũng thân thiện hơn không ít.
Cô nhét bút vào cặp sách, “Bắc thành đi.”
Chị gái Dư Oánh của Diệp Già Lam cỹng học ở đại học Bắc thành.
Phó Đồng “Nga” một tiếng, “Cậu không xuất ngoại à a?”
Diệp Già Lam: “……”
Có vẻ cô nàng vẫn luôn suy nghĩ nhiều.
Hóa ra người ta căn bản còn chưa quên chuyện với Đường Ngộ kia đâu.
Phó Đồng ghé lại càng gần, giọng lại càng thấp, không biết còn tưởng rằng quan hệ hai người các cô rất tốt đấy: “Yêu khác thành phố chia tay đã không ít, càng đừng nói đến yêu khác nước.”
Tạ Cảnh Phi phía sau vẻ mặt kinh ngạc: “Hai người bọn họ từ khi nào quan hệ tốt như thế thế?”
Dừng vài giây, cậu ta lại nói: “Tình địch gặp mặt, không phải là đỏ mắt trừng nhau sao?”
Đường Ngộ liếc cậu ta một cái, hai chữ “Tình địch”, làm đuôi mắt anh vô thức nhíu lại.
Cái từ này, anh lại ngoài ý muốn rất hưởng thụ.
Phó Đồng không để lời Tạ Cảnh Phi ở trong lòng, cô nàng cười với Diệp Già Lam một cái: “Mặc kệ hiện tại cậu ấy cùng ai ở bên nhau, chờ sau khi lên đại học, cậu ấy khẳng định sẽ là của tớ mà thôi.”
Có bệnh.
Ngày còn không có tối đã mơ cái gì.
Diệp Già Lam mặt không biểu cảm đứng dậy, cầm cặp sách ra khỏi phòng học.
Phía sau, Tạ Cảnh Phi còn kinh ngạc: “Biểu cảm của Lam tỷ như thế là thế nào?”
Diệp Già Lam dừng bước chân, quay đầu nhìn cậu ta: “Biểu cảm gì?”
“…… Biểu cảm bị đoạt đàn ông.”
Diệp Già Lam: “……”
Lời Tạ Cảnh Phi rơi xuống, Đường Ngộ đã đi ra cửa.
Bốn mắt nhìn nhau gần nửa giây, người nọ đến gần, sau đó lúc lướt qua bên người cô, anh nhẹ giọng nói mấy chữ: “Đoạt không nổi đâu.”
Lông mi Diệp Già Lam nhẹ rũ, khóe miệng nhẹ cong lên.
____
Editor: bạn Đường rất biết cách thả thính. Đoạt không nổi, không ai đoạt được anh của chị đâu nhé! Iu dễ sợ