Diệp Già Lam khi còn nhỏ cũng không ngoan lắm.
Thành thực mà nói, chắc phải là rất không ngoan.
Lúc ấy Diệp gia còn chưa chuyển đến tòa chung cư này, lúc ấy là ở một xóm quê nhỏ có rất đông nhà, mỗi nhà cơ hồ đều có một hỗn thế tiểu ma vương.
Diệp Già Lam không phải thế, cô là đại ma vương.
Nhóm tiểu ma vương trong phạm vi mấy dặm đều cúi đầu xưng thần với cô, ngoan ngoãn gọi cô một tiếng “Chị Lam”.
Số tiểu đáng thương bị cô bắt nạt quá nhiều, số người bị bắt nạt đến phát khóc một bàn tay đã chẳng còn đếm xuể, vì thế, tuy Dư Thu Hoa đã rút nhỏ phạm vi cho cô, nhưng Diệp Già Lam vẫn không nhớ nổi Đường Ngộ là vị nào.
Con sên nhỏ bị cô bắn súng nước vì trộm đào nhà người khác?
Tiểu khốc bao bị cô đánh mông vì bắt nạt em gái nhỏ?
Đường Ngộ chẳng giống loại nào cả, anh đẹp đến quá phận như thế, chỉ cần đứng ở đó, cho dù chả nói năng gì, cũng tự toát lên vẻ tự phụ liêu nhân
Diệp Già Lam không tưởng tượng nổi cảnh tượng anh bị mình bắt nạt đến phát khóc là như thế nào được.
Cô hạ mắt, dừng trên cái kẹo mút bị cô làm rơi trên đôi giày trắng của Đường Ngộ, nửa ngày cũng không dám ngẩng lên.
Đường Ngộ rũ mắt nhìn cô.
Lông mi cô gái nhỏ hơi rũ, dài lại dày, xuống chút là chóp mũi xinh xắn, xuống chút nữa, miệng cô nhẹ nhấp, hàm răng trắng bóc cắn nhẹ lên môi dưới, sau đó buông ra.
Màu máu truyền lên, đỏ ửng diễm lệ.
Bộ dáng này của cô, so với trước kia đã ngoan ngoãn hơn không phải chỉ là một chút.
Đường Ngộ vô thức nghĩ đến mùi hương dính trên ngón tay anh hôm qua
Anh thu mắt lại, sau đó cúi đầu, liếc một lên giày mình, giọng điệu không gợn sóng: “Không nhớ ra sao?”
Diệp Già Lam: “……”
Quá nhiều, căn bản không biết là ai cả.
Môi Diệp Già Lam đang nhấp lại hơi buông lỏng, trên môi dưới phủ lên nột lớp nước lóng lánh, cô đặc biệt có thành ý xin lỗi: “Ngại quá…… Khi còn nhỏ tớ không nghe lời lắm.”
“Giờ thì sao?”
Diệp Già Lam giương mắt nhìn anh, một đôi mắt thông thấu sạch sẽ, ẩn ẩn có hình ảnh phát chiếu ngược, cô không nghe hiểu: “… Giờ làm sao cơ?”
Khóe môi Đường Ngộ hơi hơi gợi lên: “Nghe lời sao?”
Diệp Già Lam sợ tới mức lùi vào trong cửa nửa bước.
Lúc Đường Ngộ hố cô vào văn phòng chủ nhiệm giáo dục cũng chính là dùng vẻ mặt này.
Vẻ mặt thì thuần khiết như thiên sứ thế mà lại đi làm việc chỉ ma quỷ mới làm ra.
Trong đầu Diệp Già Lam có một sợi dây đàn đứt phựt, động tác trên tay lại nhanh hơn não, còn chưa kịp phản ứng lại, tay đã sờ đến tay cửa
Phịch một tiếng.
Cô nhốt Đường Ngộ ở bên ngoài luôn.
Dư Thu Hoa đang bận rộn trong phòng bếp nghe thấy tiếng rung vang trời này, nhô đầu ra nhìn thoáng qua, “Sao lại đóng cửa lớn tiếng thế?”
Ngay sau đó ánh mắt bà quét qua toàn bộ phòng khách cũng không thấy bóng dáng Đường Ngộ đâu, “Tiểu Ngộ đâu?”
Diệp Già Lam cuối cùng mới phản ứng lại.
Tim cô vẫn đập thình thịch, khẽ tay còn có mồ hơi chảy ra, dính dính nhớp nhớp, Diệp Già Lam mặt không đổi sắc nói: “Cậu ấy về nhà lấy ít đồ.”
May mà Dư Thu Hoa không nghi ngờ, lại quay đầu vào phòng bếp.
Diệp Già Lam hít một hơi, làm công tác tư tưởng mất nửa phút mới giơ tay ra mở cửa.
Lần này động tác mở cửa rất thong thả, cửa hơi hé ra.
Cô mới ngó người qua quan sát động tĩnh bên ngoài, mất hơn 10s, sau đó cửa mở ra, người trước mặt đang thẳng tắp đứng đó.
Anh đang gọi điện thoại, tay cầm di động lúc nâng lên, xương cổ tay tựa hồ càng rõ ràng hơn một chút, anh liếc mắt nhìn người sau cánh cửa một cái, sau đó nhướng mày, xả môi, “Ngoan chỗ nào thế? ”
Tạ Cảnh Phi đầu kia nghe không hiều gì: “Ai không ngoan cơ a?”
“……”
Diệp Già Lam không biết những lời này là nói với ai, hay là chỉ ai.
Tay cô run lên, thiếu chút nữa lại muốn đóng sập cửa trước mặt Đường Ngộ.
May mà Dư Thu Hoa mở miệng đúng lúc: "Hai đứa đừng đứng ở cửa nữa, mau tới ăn cơm nào!"
Ánh mắt Đường Ngộ vẫn dừng trên mặt Diệp Già Lam.
Cô rất trắng, mắt cũng không che dấu nổi cảm xúc, đáy mắt kinh ngạc lại ảo não, thuần khiết vô cùng.
“Cúp đây.”
Anh không đáp, thu hồi tầm mắt, đồng thời cắt điện thoại.
Diệp Già Lam đã buông then cửa trong tay ra, xoay người vào phòng khách.
Không bao lâu, đồ ăn đều được dọn lên bàn.
Diệp Già Lam ngồi đối diện Đường Ngộ.
Dư Thu Hoa đưa chén lại: “Tiểu Ngộ vừa rồi về nhà lấy cái gì thế?”
Diệp Già Lam mới vừa cho miếng sủi cảo vào miệng đã bị nghẹn, ứ lại trong cổ họng mất mấy giây.
Người nọ ngồi đối diện liếc cô một cái, vẫn như cũ không chút để ý: “Thay giày ạ.”
“……”
Anh thay cái rắm.
Giày vẫn là giày kia, có khả năng vẫn còn dính nước miếng của cô ấy chứ.
Diệp Già Lam cúi đầu, lấy một quả trứng gà.
Lúc lột vỏ, Dư Thu Hoa lại ném vấn đề cho cô: "Loan Loan, nhớ ra Tiểu Ngộ là ai chưa?"
Diệp Già Lam: “……”
“Cái đứa nhỏ này, thế mà lại quên thật rồi……” Dư Thu Hoa thở dài, “Con đã quên mất lúc con mười tuổi, dì Đường của con dẫn Tiểu Ngộ đến nhà, con đã dẫm thằng bé đến phát khóc rồi ư?”
“……”
Lời này của Dư Thu Hoa đã có tác dụng dẫn đường trực tiếp
Trong đầu Diệp Già Lam như có thứ gì thoảng qua.
Nhớ ra.
Nhưng còn không bằng đừng nhớ ra.
Lần đó Đường Dung hiếm lắm mới về nước một chuyến, lần này tất nhiên muốn tụ tập với Du Thu Hoa, bạn thân thời đại học một lần
Bà mang theo Đường Ngộ tới Nam Thành mấy ngày.
Diệp Già Lam năm ấy mới vừa mười tuổi, vừa lúc là tuổi bướng bỉnh nhất.
Mà hôm Đường Ngộ tới, lại đúng ngày cô cùng với cả mấy tiểu đồng bọn hẹn nhau ném đá trên sông.
Buổi chiều có tiểu đệ đứng ở cửa gọi người, trong lòng Diệp Già Lam chỉ còn mỗi chuyện ném đá trên sông, cực sốt ruột, lúc ra ngoài tựa như cuồng phong bão tố vậy, không cẩn thận dẫm lên chân Đường Ngộ một cái.
Người này từ nhỏ đã thích đi giày trắng.
Diệp Già Lam dừng lại nhìn, cảm thấy một cái giày thì bẩn, một cái kia lại vẫn trắng thật chẳng đẹp gì cả.
Cô cực kì ra
dáng chị đại đầu gấu vỗ vỗ bờ vai anh, sau đó dưới chân giơ lên, để lại một dấu giày đen xì trên chiếc giày trắng còn lại.
“Không cần cảm ơn.”
Mới vừa nói xong, mắt Đường Ngộ đã lóng lánh, khóc lóc chạy đi mất rồi.
Kết quả của việc dẫm khóc Đường Ngộ 9 tuổi chính là hôm ấy Diệp Già Lam không những không được đi ném đá trên sông mà còn bị Dư Thu Hoa dạy dỗ một trận nên thân.
Đường Dung ở bên cạnh khuyên bà: “Trẻ con chơi chơi thôi mà, nói hai câu là được rồi.”
Dư Thu Hoa không nghe, tay duỗi chỉ hướng toilet: “Đi, giặt sạch giày cho em trai ngay!”
Vì thế vào giữa ban đêm, Diệp Già Lam ủy khuất ba ba ngồi xổm trong toilet giặt giày cho Đường Ngộ, vừa chuyển đầu là có thể nhìn thấy gót chân người nọ đung đưa đang ngồi bên ngoài xem TV.
Gió nước thay nhau chuyển, người khóc lại biến thành cô.
Đường Ngộ này, từ nhỏ đã có chút ác liệt.
Nhưng lại không giống tính ác liệt của người khác, anh tuy ác liệt lại ưu nhã hơn nhiều
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Người này rất đặc biệt.
Diệp Già Lam hồi thần, ngẩng đầu nhìn người đối diện một cái.
Khuôn mặt thiếu niên đều đã phát triển hơn, trừ mỗi nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt, những chỗ khác đều đã thoát thai hoán cốt rồi.
Đẹp thì vẫn đẹp, nhưng cảm giác lại hoàn toàn không giống nhau.
Cô càng lớn càng thu liễm, tính tình cũng càng thêm mềm mại, mà Đường Ngộ, giống như hoàn toàn tương phản với cô vậy.
Diệp Già Lam nhìn chằm chằm khuôn mặt kia, không tự giác cắn cắn chiếc đũa.
Đường Ngộ không nhìn cô, ánh mắt hơi rũ, không nhanh không chậm uống miếng nước.
Dư Thu Hoa múc canh cho hai người
“Buổi tối mẹ phải đến bệnh viện trực ban, con với Tiểu Ngộ có khả năng cùng học một khối, đợi lát nữa nói chuyện với nó một chút.”
Diệp Già Lam từ khi lên sơ trung đột nhiên đổi tính, trừ học tập ra, cơ bản đặt chuyện gì trong lòng cả.
Mãi cho đến năm hai cao trung này, số lần cô kiểm tra thi cử đứng thứ hai đều rất ít.
Dư Thu Hoa vô cùng yên tâm cô: “Nghe thấy không?”
Diệp Già Lam cắn đũa gật đầu.
Một bữa cơm ăn đến hơn 6h.
Đến 6 giờ rưỡi, Dư Thu Hoa bị đồng nghiệp ở bệnh viện gọi đi trước
Diệp Già Lam vào phòng bếp dọn chén đũa.
Mười lăm phút sau ra ngoài, trong nhà đã trống rỗng một mảnh, TV vẫn mở ra, nhưng tiếng cũng nhỏ.
Trước khi Dư Thu Hoa đến bệnh viện đặc biệt giao cho cô phải đi đối chiếu xem xét chương trình học cho Đường Ngộ, cô không dám không nghe, ở nhà cọ qua cọ lại trong chốc lát, mãi đến hơn 7 giờ, cô mới cầm chìa khóa chuẩn bị ra cửa.
Lúc đi đến đầu cửa, cô thấy trên tủ giày có để một chuỗi chìa khóa.
Phía dưới đè một tờ giấy.
Chữ bên trên rõ ràng lại cực đẹp, đơn giản mấy chữ: “Tự mở cửa.”
Diệp Già Lam thấy phía dưới có tên của anh.
Đường Ngộ.
Diệp Già Lam gấp tờ giấy bỏ vào túi, tiện tay cầm một quyển tiếng Anh, lấy chìa khóa, sau đó mở cửa nhà đối diện vào.
Phòng khách không có ai.
Phòng tắm phía Đông Nam có mở đèn, có tiếng nước ào ào vang lên.
Diệp Già Lam tìm chỗ trên sô pha ngồi xuống, mở ra quyển tiếng Anh đọc mấy từ đơn.
Lúc đang muốn lật trang mới, thì có tin báo tin nhắn trên máy tính.
Diệp Già Lam nâng mắt, nhìn về phía chiếc laptop trên bàn cafe đối diện.
Vừa rồi cô vẫn không hề chú ý đến cái laptop kia, lúc này đảo mắt qua, khoảng cách không xa, khung chat vẫn còn mở, nội dung phía trên chiếu thẳng vào mắt____
【 đều là mấy tác phẩm kinh điển tớ tìm được mấy ngày nay đó. 】
【 có đủ cho cậu xem không? 】
【 không đủ thì chỗ nơi này vẫn còn nha. 】
Sau tin này, bên người là hình ảnh với video từng cái được gửi qua.
Diệp Già Lam nhìn thoáng qua, nháy mắt bị thân thể trắng bóng trên màn hình kích thích, tai cô nóng lên, trên mặt nhanh chóng cũng bị thiêu hồng.
Tạ Cảnh Phi đầu bên kia vẫn hồn nhiên không phát hiện, vẫn tiếp tục gửi.
Phòng tắm cách đó không xa không biết đã dừng tiếng nước từ khi nào.
Lúc Diệp Già Lam phản ứng lại, cửa phòng tắm đã bị mở ra, người nọ nhấc chân qua đây.
Cô theo bản năng muốn đóng laptop lại, mới vừa đụng tới còn chưa kịp đóng, tay Đường Ngộ đã ấn lên phía trên, động tác khép laptop đột nhiên dừng lại, ngón tay hai người khẽ chạm vào nhau, anh khẽ nhíu mày: “Sao cậu lại đỏ mặt?”
“……”
Còn có thể vì sao đỏ mặt chứ.
Hình ảnh trên màn hình đánh thẳng vào thị giác, nhưng do hiếu kì nên Diệp Già Lam lại không tự giác muốn nhìn thử lên.
Lúc này Đường Ngộ mới cảm thấy không thích hợp.
Ánh mắt anh hơi chuyển, từ trên mặt cô chuyển tới trên màn hình laptop, vừa liếc mắt một cái, ánh mắt Đường Ngộ tối sầm lại, yết hầu anh nhẹ lăn một cái, giơ tay che mắt Diệp Già Lam, giọng thấp mà nhẹ: “Đừng nhìn.”