Vốn dĩ lúc Dư Thu Hoa mới nói câu đầu tiên, Diệp Già Lam vẫn không cảm thấy gì lạ cả.
Đến câu thứ hai, cô lập tức phát hiện điểm kì lạ, hô hấp ngưng trệ, vội vàng mở miệng hỏi: “Mẹ, có chuyện gì sao……”
“Con về rồi nói.”
Bên kia giọng Dư Thu Hoa rất bình tĩnh, không nghe ra tí cảm xúc dư thừa nào.
Lời rơi xuống, không đợi cô đáp, Dư Thu Hoa đã cắt điện thoại.
Mí mắt phải của Diệp Già Lam lại không khống chế được nhảy nhảy.
Hứa Luyến thấy vẻ mặt cô là lạ, nhỏ giọng quan tâm hỏi: “Làm sao vậy, Loan Loan?”
“Mẹ tớ bảo tối về nhà một chuyến.”
“Trong nhà có chuyện gì sao?”
Diệp Già Lam gật gật đầu, “Mẹ tớ không nói gì cả.”
Hện tại tâm tư cô đã loạn hết cả lên, chẳng nghĩ được gì, chỉ có thể ép mình đi làm việc khác để dời lực chú ý.
Nhưng, càng làm càng loạn.
Lúc thu dọn đồ, thiếu chút nữa làm rơi khăn xuống đất, sau đó lại bị đồ đan chọc vào tay mấy lần, tuy không nhọn, nhưng đột nhiên chọc phải thì vẫn rất đau.
Sau mấy lần, Diệp Già Lam bị đâm đến mức ngón trỏ đều đã sưng đỏ, cô quyết định không ép mình dời lực chú ý nữa, ném len đi, che mắt lại dựa vào lưng ghế.
Hứa Luyến nhìn một loạt động tác của cô, cuối cùng lại an an tĩnh tĩnh dựa vào ghế không chịu nói chuyện, cô nàng không yên lòng, đi qua sờ sờ trán, “Không thoải mái ở đâu không?”
Diệp Già Lam lắc đầu.
“Cậu cũng đừng gấp, nếu mẹ cậu không kêu cậu về ngay thì chứng tỏ không phải chuyện gì quá căng thẳng, gấp rút đâu……”
Diệp Già Lam vẫn lắc đầu, trên cơ bản cô đã biết Dư Thu Hoa gọi mình về một mình là vì chuyện gì rồi.
Việc này không gấp rút, nhưng lại là một chuyện vô cùng quan trọng.
Nhưng Hứa Luyến không hiểu.
Diệp Già Lam cũng không nhiều lời với cô nàng, cô hít sâu một hơi mới bắt lấy bàn tay trên trán xuống, “Luyến Luyến, hai ngày nay chúng mình đổi ca tối một chút nhé.”
“Không thành vấn đề, cậu yên tâm đi.”
Đầu Diệp Già Lam hơi hơi cúi, khóe môi nhẹ mím.
Cô không yên tâm, căn bản không thể yên tâm nổi.
Diệp Già Lam ở bệnh viện vượt qua một buổi chiều kì quái.
Vừa đến 6 giờ rưỡi, cô thu dọn đồ đạc rồi tạm biệt Hứa Luyến, tan ca.
Vốn dĩ tưởng trong văn phòng không khí không lưu thông nên mới buồn, vừa ra mới phát hiện bên ngoài cũng buồn chẳng khác là bao.
So với văn phòng còn ác liệt hơn một chút, không chỉ buồn, hơn nữa còn lạnh.
Diệp Già Lam đứng bên đường chờ taxi, nhân mấy phút này, cô ngẩng đầu nhìn lên, mặt trời đã sớm không thấy bóng dáng, bầu trời âm u, có xu thế sắp có tuyết rơi.
Cô lại cúi đầu nhìn màn hình di động.
Năm nay cũng sắp qua hết rồi.
Bắc Thành sau khi vào đông, thời tiết càng lạnh và khô ráo, mấy ngày nay đã xuống âm mười mấy độ rồi.
Tay Diệp Già Lam để bên ngoài không đến vài phút đã đông lạnh đến cương cứng, cô thả điện thoại lại vào túi, duỗi tay chà xát ngón tay, vừa vặn có một chiếc taxi dừng lại, cô mở cửa xe ngồi xuống ghế sau.
Trên đường có điểm kẹt xe, nửa giờ sau xe ngừng ở cửa tiểu khu của Dư Thu Hoa.
Diệp Già Lam trả tiền xuống xe, trước khi vào tiểu khu gửi tin nhắn cho Dư Thu Hoa: 【 Mẹ, con về đến nhà rồi. 】
Dư Thu Hoa lập tức rep lại: 【 Ừ, con cứ ở nhà chờ một lát, mẹ từ phòng khám về ngay đây. 】
Vừa định bỏ điện thoại vào túi, WeChat lại có thêm một tin mới.
Là Đường Ngộ gửi tới, mấy chữ liền ——
【 buổi tối muốn ăn gì? 】
Ngày thường anh nói chuyện đơn giản, gửi tin nhắn lại càng đơn giản, như là gõ nhiều thêm một chữ sẽ lãng phí thời gian quý giá của anh vậy.
Diệp Già Lam nhìn chằm chằm mấy chữ này, khóe môi cong cong, hốc mắt lại nong nóng.
May mà hôm nay trời lạnh, khí lạnh đánh úp lại, hốc mắt cô hơi mở to chút, nhiệt nóng nơi đáy mắt đã bị thổi tắt.
Vì quá lạnh, Diệp Già Lam gõ chữ cũng cực chậm: 【 buổi tối em có việc, anh nhớ ăn cơm tối đó. 】
Cách vài giây, đầu kia đáp: 【 Được. 】
Diệp Già Lam lúc này mới thu di động, chớp chớp mắt, bước nhanh vào tiểu khu.
Trong nhà, ngày thường, chỉ có mình Dư Thu Hoa nên diện tích không lớn, chỉ có hai phòng một sảnh cộng thêm phòng bếp và WC.
Sau khi vào nhà, Diệp Già Lam rót cho mình một ly nước ấm đầy, tay cổ ủ lấy ly nước ấm, nhấp miệng uống nước, đến khi uống được một nửa thì cửa bật mở.
Từ cửa có động tĩnh truyền đến, Diệp Già Lam quay đầu nhìn qua, “Mẹ.”
“Ừ.”
Dư Thu Hoa thở dài, “Ăn cơm tối chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
“Mẹ nấu cho con chén mì, ăn tạm một chút đi.”
“Không cần đâu, mẹ,” Diệp Già Lam rời ly khỏi bên môi, bàn tay nắm chặt thành ly, “Nói chuyện trước đi.”
Không nói xong việc cô cũng ăn không vô nổi.
Dư Thu Hoa nhìn cô một cái, sau đó tùy tiện để túi xách lên trên tủ giày, “Sáng nay ba Đường Ngộ tới tìm mẹ.”
“……”
Tay Diệp Già Lam nắm ly càng thêm chặt, mắt không chớp nhìn Dư Thu Hoa.
“Ông ấy nói chuyện của chị con.”
Qua một buổi, cảm xúc của Dư Thu Hoa sớm đã bình tĩnh trở lại, vẻ mặt của bà thậm chí chẳng khác ngày thường là bao, chính có giọng điệu quá vô cảm, “Loan Loan, có phải con đã sớm biết rồi không?”
“…… Vâng ạ.”
Dư Thu Hoa thở dài.
Đáp án đã trong dự kiến.
Trách không được lúc ấy cô lại chia tay với Đường Ngộ, sau khi quay lại thì lại không chịu nói cho bà biết.
Dư Thu Hoa đi tới, ngồi xuống một bên sô pha, “Con nghĩ thế nào?”
“Mẹ…… Con biết ba Đường Ngộ gián tiếp hại chị con, nhưng chuyện đó đều không liên quan gì đến Đường Ngộ cả……”
“Như thế nào là không liên quan?”
Ánh mắt Dư Thu Hoa sắc bén nhìn qua, “Hiện tại cứ nghĩ đến Đường Ngộ, mẹ lại nghĩ đến chị con.”
Diệp Già Lam cúi đầu, nhìn chằm chằm cái ly trong tay, nước bên trong vẫn bốc hơi, tầm mắt cô càng thêm mơ hồ.
Dư Thu Hoa thấy cô không nói lời nào, cũng trầm mặc.
Hai người cứ ngồi thế, cũng không biết qua bao lâu, Diệp Già Lam mới nâng mắt, “Mẹ, vậy mẹ muốn con làm sao bây giờ?”
Môi Dư Thu Hoa giật giật, không ngờ lại bị cô hỏi thẳng thế.
Trước kia bà cảm thấy Diệp Già Lam tuổi không nhỏ, nên sớm kết hôn một chút, nhưng hiện tại đối tượng kết hôn có rồi, bà lại không hy vọng con bé kết hôn nữa.
Diệp Già Lam hiện
tại cũng đã thành niên, cô có quyền quyết định tương lai của chính mình.
Dư Thu Hoa thở dài, “Làm sao bây giờ đều do con quyết định, nhưng trong khoảng thời gian này đừng đưa Đường Ngộ về nhà…… Hiện tại mẹ không có cách nào để nhìn mặt nó.”
Trước kia không biết những việc này, bà chỉ coi Đường Ngộ là con trai bạn tốt của mình, hơn nữa thằng bé lại đẹp trai, nên Dư Thu Hoa cũng yêu thích thằng bé.
Nhưng hiện tại không giống thế nữa
Tuy rằng bà không thể lấy một gậy tre đập hết điểm tốt của Đường Ngộ, nhưng thoáng chốc cũng không tiếp nhận nổi sự thật nó là con trai của gã đàn ông đã hại đời con gái mình được.
Dư Thu Hoa mệt mỏi đứng dậy, “Nếu các con muốn kết hôn, cũng tạm thời đừng nói cho mẹ biết.”
Diệp Già Lam không mở miệng nữa, lông mi cô xuống, sau một lúc lâu mới đặt cái ly lên bàn trà, đứng dậy ra khỏi cửa.
Lúc ra khỏi tiểu khu, bên ngoài trời đã hoàn toàn tối sầm.
Ánh đèn đường lờ mờ, tầm nhìn không xa.
Diệp Già Lam gửi tin nhắn cho Tô Cẩm Kha: 【 Kha Kha, buổi tối có rảnh không? 】
Mười lăm phút sau, lúc Tô Cẩm Kha dừng xe lại, liếc mắt một cái đã thấy cô gái ngồi ở ghế đá công cộng đang hơi cúi đầu không biết làm gì.
Tô Cẩm Kha vội vàng chạy tới kéo cô, “Chị gái ơi, cậu ngồi ở chỗ này không chê lạnh hả?”
Diệp Già Lam nâng nâng mắt, không đợi cô nàng nói xong, đã ôm chầm lấy cô nàng, lúc mở miệng giọng hơi hơi nghẹn ngào: “Kha Kha……”
“Làm sao vậy?”
Tô Cẩm Kha ôm lấy cô, “Không thoải mái hay làm sao?”
Vốn dĩ cô nàng cho rằng Diệp Già Lam cãi nhau với Đường Ngộ, nhưng nhìn lại nơi này, rõ ràng là chỗ của Dư Thu Hoa, Tô Cẩm Kha thử hỏi: “Cãi nhay với mẹ cậu à?”
Diệp Già Lam nửa thật nửa giả đáp: “Ừ.”
“Không sao, mẹ con nào có chuyện thù cách đêm chứ, quá mấy ngày thì tốt rồi.”
Tô Cẩm Kha duỗi tay sờ tay Diệp Già Lam, sờ thấy một tay lạnh lẽo, vội vàng vừa nói vừa nhét Diệp Già Lam vào trong xe.
Đêm nay, tâm trạng Diệp Già Lam không tốt, sau khi bị Tô Cẩm Kha đưa về nhà, đã lấy mấy vại bia trong tủ lạnh ra uống.
Cô uống nhiều, hơn nữa còn liều, không đến nửa giờ đã nhũn thành một bãi bùn ngã lên sô pha.
Tiếng chuông di động vang lên, vẫn là Tô Cẩm Kha thay cô nhận, “Alo?”
Người đầu bên kia dễ dàng nhận ra người tiếp điện thoại không đúng, yên lặng vài giây lúc sau mới nói: “Tôi là Đường Ngộ.”
“Tớ biết……” Tô Cẩm Kha nhìn Diệp Già Lam, “Loan Loan uống say, hiện tại không tiếp điện thoại được.”
Cô nàng với Đường Ngộ không phải thân quen lắm, sau mấy câu, vừa muốn cúp điện thoại, di động lại đột nhiên bị Diệp Già Lam đoạt lấy, vì uống quá nhiều rượu, giọng cô cũng không được rõ lắm, âm cao vút: “Ngộ Ngộ……”
Cũng không biết đầu kia nói gì đó, khóe môi Diệp Già Lam mím lại, giọng yếu đi vài độ: “Em rất nhớ anh.”
Ánh mắt Tô Cẩm Kha ngừng lại, ngẩn ra.
Trước đây, mỗi lần Diệp Già Lam uống say đều sẽ nói với điện thoại bốn chữ này, Tô Cẩm Kha lúc ấy chỉ cho là cô say quá rồi, không ngờ tới trước bốn chữ này còn có từ đặc chỉ tên như thế.
Nói xong bốn chữ này, cô lại ngã lên sô pha, hoàn toàn ngủ mất.
Lúc Tô Cẩm Kha lấy điện thoại qua, đầu kia vẫn chưa cúp.
Cô nàng cúi đầu liếc Diệp Già Lam đang ôm gối ôm ngủ, cố nhẹ giọng: “Đường Ngộ, cậu nhất định phải đối xử tốt với Loan Loan.”
Bên kia trầm mặc.
Sau một lúc lâu, người đàn ông mới nhẹ nhàng đáp: “Được.”
-
Hôm sau Diệp Già Lam xin nghỉ nửa ngày.
Buổi chiều, sau khi tới bệnh viện thì ngồi nghiên cứu lại lịch ban tuần tới, cô nghiên cứu suốt nửa giờ, cuối cùng gửi WeChat hỏi Tô Cẩm Kha: 【 Kha Kha, cuối tuần có thời gian không? 】
【 Bao giờ? 】
【 cả tuần ý. 】
Tô Cẩm Kha thiếu chút nữa bị cô dọa, 【 cậu muốn làm gì? 】
【 muốn về Nam Thành một chuyến, mấy ngày nay tâm tình không được tốt, định đi thả lỏng. 】
【 Sao cậu không đi cùng Đường Ngộ đi. 】
【 anh ấy không rảnh. 】
【……】
Cô nàng không nên hỏi mà. Tô Cẩm Kha lật xem lịch trình, 【 được thôi, tớ dịch thời gian một chút vậy. 】
Diệp Già Lam lúc này mới yên lòng đi tìm chủ nhiệm xin nghỉ dài hạn mấy ngày.
Ưu thế của khoa tâm thần lập tức lộ ra, phê chuẩn việc xin nghỉ xác suất xao hơn các khoa khác không ít.
Diệp Già Lam cầm giấy xin phép nghỉ về văn phòng, sau khi ngồi xuống sửa lại bệnh án, sửa được một nửa, cô ngẩng đầu nhìn Hứa Luyến: “Đúng rồi Luyến Luyến, họ hàng xa kia của cậu đâu rồi?”
“A, ông ấy về quê rồi,” ngừng vài giây, Hứa Luyến lại bỏ thêm câu: “Mấy hôm trước bị người đánh một trận, cảm thấy ở Bắc Thành không an toàn.”
_______
Editor: *Ngoáy mũi* *vỗ ngực* thiên hạ đệ tam hiểu Ngộ Ngộ ở đây! Nói là chuẩn!