Mày Đường Ngộ nhíu càng chặt.
Ngày thường hiếm khi anh lộ cảm xúc ra ngoài như vậy, nhưng hôm nay rõ ràng đều biểu hiện trên mặt hết.
Chủ nhiệm Ngô thế nào cũng không thể yên tâm để anh làm bác sĩ chính đi phẫu thuật được, ông biết lúc này trong lòng Đường Ngộ không dễ chịu, giọng hơi chậm lại nói: “Hôm qua bận cả đêm rồi, đi nghỉ ngơi một lát đi.”
Đường Ngộ hơi rũ mi: “Để em làm đi.”
“Không được,” bác sĩ y tá bên cạnh đều đi vào trong, sắc mặt vội vã, chủ nhiệm Ngô liếc mắt trừng anh một cái, “Bác sĩ Đường, em quên quy định của bệnh viện rồi sao?”
Giống như để nhắc nhở anh, chủ nhiệm Ngô còn nhấn mạnh hai chữ “Bác sĩ”.
Đường Ngộ không đáp.
Anh đương nhiên không quên, bệnh viện quy định phẫu thuật của bệnh nhân, không cho phép bác sĩ là người nhà có mặt, không chỉ không cho chạm vào dao phẫu thuật, mà ngay cả phòng phẫu thuật cũng không được vào.
Chủ nhiệm Ngô thở dài, đeo lại khẩu trang, “Em mà vào sẽ ảnh hưởng bác sĩ khác, yên tâm đi…… Bọn thầy khẳng định sẽ dốc toàn lực.”
“Còn có,” chủ nhiệm Ngô hơi dừng, trước khi vào phòng phẫu thuật còn quay đầu nhìn một y tá, “Xóa hết lịch phẫu thuật hôm nay của bác sĩ Đường đi, một cái cũng không được giữ.”
Nói xong không hề nhìn gì nữa, bước chân vội vàng vào phòng phẫu thuật.
Cửa phòng phẫu thuật nhanh chóng lại khép lại.
Y tá kia vẫn duy trì nguyên tư thế đứng ngoài nhìn người đàn ông, nuốt nuốt nước miếng nhỏ giọng nhắc nhở: “Bác sĩ Đường, anh đi nghỉ ngơi một lát đi…… Nói không chừng ngủ một giấc dậy bác sĩ Diệp cũng phẫu thuật xong.”
Đường Ngộ nâng mắt nhìn cô một cái, một lát sau mới xả mím môi, “Cô cứ bận việc của mình đi.”
Hiện tại ạn căn bản không có tâm trạng mà nghỉ ngơi.
Y tá lại nhìn anh vài lần, muốn nói lại thôi một hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói gì, xoay người rời đi.
Hôm nay bệnh nhân không ít, người các phòng đều bận như con quay, không có thời gian mà lãng phí.
Đường Ngộ kéo khẩu trang cuống, lại đưa tay cởi áo vô trùng ra.
Trước cửa mỗi phòng phẫu thuật đều có người nhà bệnh nhân ngồi ghế đợi bên ngoài, Đường Ngộ không ngồi xuống, mà đứng bên cửa phòng giải phẫu số 3, giương mắt nhìn lên đèn sáng phía trên.
Vẻ mặt anh bình tĩnh, nhưng tim đập cực nhanh.
Đường Ngộ nhắm mắt, dựa nhẹ vào bức tường phía sau.
Mà giờ phút này, trong phòng phẫu thuật, người con gái mặt đầy máu đang nằm trên giường bệnh.
Chủ nhiệm Ngô thở dài, lúc lấy dao phẫu thuật chuẩn bị mổ mới dám nhìn một cái, vừa thấy, ông không khỏi sửng sốt một chút: “Sao không phải là Tiểu Diệp?”
Lập tức có người nói tiếp: “Không ai nói là bác sĩ Diệp cả……”
“Thế sao Đường Ngộ lại thế?”
“Có thể bác sĩ Đường hiểu lầm rồi,” một y tá trẻ tuổi tiếp lời, “Bác sĩ Diệp không phải phẫu thuật mà.”
“……”
Chủ nhiệm Ngô nhẹ nhàng thở ra, “Này thì hù chết thằng nhóc đó rồi.”
Áp lực tâm lý của ông cũng giảm bớt không ít, động tác hạ dao nước chảy mây trôi, cả người đều nhẹ nhàng hơn không ít.
Cùng lúc này, phòng bệnh thường, nam bác sĩ lúc trước nói với Đường Ngộ chỉ có một nữ bệnh nhân bị thương, trừng mắt nhìn người con gái hôn mê nằm trên giường bệnh, một hồi lâu mới phản ứng lại, duỗi tay chỉ chỉ người trên giường: “Này, đây là bác sĩ Diệp, thế người trong phòng phẫu thuật là ai?”
“Là nữ tài xế đó.” Nữ bác sĩ sắp xếp đi theo Diệp Già Lam toàn bộ quá trình nói: “Xe bác sĩ Diệp đi không phải trực tiếp đâm vào chiếc xe vận tải kia, nên lực va chạm không lớn, lúc ấy cô ấy lại cài đai an toàn, nên không có vấn đề quá lớn.”
Nữ bác sĩ đưa ảnh chụp CT qua, “Đã chụp CT, bị xuất huyết dưới màng cứng do chấn thương nhẹ, máu tụ hoàn toàn có thể dùng thuốc trị liệu và dựa vào khả năng tự phục hồi của cơ thể để đánh tan.”
“……”
Nữ bác sĩ nói rồi nhìn nam bác sĩ đang ngây ra như phỗng, “Sao anh không nói gì?”
Nam bác sĩ duỗi tay che che mặt.
Cậu ta căn bản nói không ra lời, đang do dự có nên đi nói rõ cho Đường Ngộ không, thì cửa phòng đã có người kêu: “Bác sĩ Thẩm, người bệnh phòng 402 có chút vấn đề, anh qua nhìn xem.”
-
Cửa phòng phẫu thuật, Đường Ngộ vẫn chờ bên ngoài.
Anh không ăn cơm trưa, lúc vừa mới chuẩn bị tùy tiện ăn chút gì đó thì nhận được điện thoại của Diệp Già Lam, sau vội vã chạy qua đây, lúc ấy không cảm thấy đói, nhưng dạ dày lại quay cuồng có chút khó chịu.
Đường Ngộ tìm một loạt ghế trống, ngồi dựa đầu vào, lấy di động ra nhìn thoáng qua.
Hơn 5h chiều.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, phòng phẫu thuật không hề có y tá nào đi ra.
Đường Ngộ nửa cúi đầu, hốc mắt hơi hơi nóng lên.
Anh không dám tưởng tượng bây giờ bên trong là tình huống gì, phẫu thuật tiến hành có thuận lợi không.
Chuyện có liên quan đến Diệp Già Lam, hiện tại anh đều không dám nghĩ.
Đường Ngộ giơ tay che mắt, khẽ nhếch ngẩng đầu lên, ánh đèn trên đỉnh đầu từ khe hở ngón tay chiếu lại, khóe môi anh nhẹ nhàng mím chặt, mới vừa cúi đầu xuống, bên cạnh đã có người ngồi.
Anh không quay đầu
xem, chỉ rũ mắt nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay áp út bàn tay trái.
Lần trước cái đưa Diệp Già Lam là nhẫn tình nhân.
Anh mua nhẫn cưới, nên kiểu dáng tuy rằng không giống hệt, nhưng độ phù hợp cao, vừa thấy là biết một đôi.
Vẫn là người phụ nữ bên cạnh mở miệng trước: “Tiểu Ngộ.”
Đường Ngộ dừng lại, lúc này mới quay đầu nhìn người đến một cái: “Dì Dư?”
Vừa rồi Dư Thu Hoa nhận được điện thoại từ bệnh viện nên tới đây, xử lý xong thủ tục, nộp xong viện phí, có một bác sĩ đặc biệt ngượng ngùng nói cho bà biết Đường Ngộ vẫn đang chờ ngoài phòng phẫu thuật.
Hơn nữa, hiện tại có vẻ anh vẫn chưa biết mình đợi sai người rồi.
Tình trạng Diệp Già Lam tuy không nghiêm trọng, nhưng Dư Thu Hoa vẫn bị dọa không nhẹ.
Lúc lái xe đến, cả lòng bà đều nâng lên; như bị một bàn tay bắt lấy, sau đó nắm chặt nát nhừ.
Hiện tại sắc mặt Dư Thu Hoa vẫn trắng bệch, thời tiết rõ ràng lạnh không chịu được, mà trán bà lại đầy mồ hôi, cho tới bây giờ, bà còn không dám thở ra, duỗi tay xoa xoa ngực mình, hít sâu mấy hơi mới lại mở miệng: “Cháu thực sự thích Loan Loan chưa?”
Đường Ngộ quay đầu đi, không đáp.
Dư Thu Hoa nghiêng mắt xem qua, ký ức của bà đối với Đường Ngộ vẫn dừng lại ở mấy năm trước, mấy năm qua đi, cảm xúc trên người anh đã bị che dấu đi xuống không ít, nhìn thành thục hơn nhiều.
Mà giờ khắc này, bà lại giống như thấy được Đường Ngộ của rất nhiều năm trước.
Hốc mắt Đường Ngộ hơi hơi phiếm hồng, rũ mắt không nói một lời.
Anh không đáp, nhưng Dư Thu Hoa đã biết đáp án.
“Chuyện chị gái của Loan Loan, Loan Loan chắc cũng nói với cháu rồi?”
“Vâng.”
Dư Thu Hoa lại ngẩng đầu nhìn phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn, như là bóng dáng ác ma.
Bà tưởng tượng nếu bên trong thật sự là Diệp Già Lam, vậy hiện tại đoán rằng bà đã không thể ngồi ở chỗ này nói chuyện rồi.
Dư Thu Hoa lại thấy may mắn, cứ nghĩ mà sợ, giọng điệu cũng rung lên cảm giác sống sót sau tai nạn: “Mấy hôm nay dì suy nghĩ rất nhiều.”
Bà hơi dừng lại, tự hỏi tiếp theo nên nói thế nào.
Đường Ngộ vẫn không lên tiếng.
Tâm tư anh dường như không hề ở nơi này, nhưng Dư Thu Hoa vẫn tiếp tục nói: “Vừa cảm thấy ba cháu phạm sai không nên liên lụy đến cháu, nhưng lại vừa nghĩa hai người là cha con, mỗi lần vừa thấy cháu, dì lại không thể tránh khỏi sẽ nhớ tới ông ta, sau đó lại nghĩ tới Oánh Oánh……”
Đường Ngộ “Vâng” đáp, giọng anh có chút khô, nên lúc nói chuyện hơi hơi khàn, “Chuyện của chị Dư Oánh, cháu rất xin lỗi.”
Dư Thu Hoa lắc đầu.
Nên xin lỗi có phải thằng bé này đâu.
“Nên trước đó vài ngày lúc dì nói chuyện với Loan Loan, chúng ta đều bình tĩnh đưa ra quyết định,” hốc mắt Dư Thu Hoa cũng nóng lên, “Vốn chưa đưa ra quyết định tốt, không ngờ hôm nay Loan Loan lại……”
Bà hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng, sau mới tiếp tục nói: “Oánh Oánh tuy hiện tại vẫn không tìm được người, nhưng qua nhiều năm như vậy, thực tế thế nào trong lòng dì cũng rõ. Dì chỉ còn một đứa con gái là Loan Loan thôi, nó mà có bất trắc gì, sau này, dì sẽ hối hận cả đời.”
Càng nói trong lòng càng run sợ.
Dư Thu Hoa lau lau nước mắt, “Cháu quen Loan Loan cũng nhiều năm rồi?”
Đường Ngộ “Vâng” một tiếng.
Một phần ba cuộc đời anh, đều có bóng dáng Diệp Già Lam.
“Cũng nên kết hôn đi.”
Đường Ngộ quay đầu nhìn bà, khóe mắt anh ửng đỏ, đáy mắt có tầng nước, ánh mắt sâu thẳm kinh người.
Dư Thu Hoa miễn cưỡng cười một cái, “Sao không đi thăm Loan Loan?”
Ánh mắt Đường Ngộ lập tức tối sầm, Dư Thu Hoa lần này lại bật cười: “Cháu đợi hơn một giờ, cũng không biết mình chờ sai người sao?”
_____
Tặng mọi người thêm một chương. Rồi đi ngủ sớm nhé! Đừng thức khuya quá! Sẽ có người lo lắng đó