Hân Nghiên đi đến bên cạnh em cùng ăn sáng.
Lúc đầu còn hớn hở nói là đói nhưng ăn chỉ được một nữa thì em lại không thèm ăn nữa
" Đừng có dọc! Ăn cho hết nào "
" Tỷ tỷ! Sao chúng ta lại ở đây "
Hân Nghiên nhớm người véo tai em
" Em còn nói! Ai cho phép em uống rượu cũng may loại rượu đó không có hại đến bảo bảo làm tôi lo chết rồi "
" Tỷ tỷ em xin lỗi! Không dám không dám nữa "
Đương nhiên Hân Nghiên không hề mạnh tay với em
" Vậy mau ăn hết cho tôi "
Em quay qua nhìn Hân Nghiên với ánh mắt đầy sự đáng yêu
" Tỷ tỷ nôn mất "
" Vậy mau uống hết ly nước ép này đi "
Em vui vẻ đồng ý
" Vâng!! "
Ăn cơm xong thì Hân Nghiên cùng em thay đồ rồi trả phòng
" Còn đến hơn 1 tiếng nữa mới đến giờ tiêm ngừa cho em "
" Ơ! Vậy tỷ tỷ cứ về công ty đi em..em..em "
Hiểu Tinh đang suy nghĩ rằng mình sẽ ở đâu
" Thôi đi! Tôi sẽ đưa em đến trung tâm thương mại dạo chơi mẹ mà vui vẻ sẽ tốt cho thai nhi "
Em bỗng cảm thấy có chút không vui em thích Hân Nghiên là thật nhưng Hân Nghiên thì....
Đi khoảng 15 phút thì đã đến trung tâm thương mại (Lớn nhất Tân Cương) em vui vẻ chạy ra trước
" Từ từ nào! Đợi tôi "
Hiểu Tinh đứng giữa trung tâm thương mại lớn tiếng nhạc du dương rất hay nhưng đông người qua lại em có chút sợ
( Sao lại đứng yên rồi )
Hân Nghiên đi từ phía sau đến rồi chạm vào vai em một cái
" Sao vậy! Có chuyện gì à "
Em lùi sát vào người Hân Nghiên rồi lắp bắp nói
" Tỷ..tỷ! Đông người quá "
Hiểu Tinh quơ quơ tay rồi nắm lấy vạt áo của Hân Nghiên
" Trung tâm thương mại thì phải đông người chứ! Nếu không có ai thì cái trung tâm này sẽ phá sản mất "
Hân Nghiên nhìn xuống Hiểu Tinh thì thấy em đang nhìn chăm chăm ra phía xa chân mày khẻ nheo lại.
Cô cuối cùng cũng hiểu rồi là em sợ