Em chơi ở đó rất lâu nhưng vẫn chưa chán
Đến chiều dòng người qua lại bắt đầu nhiều hơn.
Từ mười mấy đám người bây giờ là cả một đám đông nghẹt
Bỗng một người va trúng vào người em vô tình trúng phải tay em vừa được tiêm.
Cảm giác đau đến lạ thường, từ trưa đến giờ em cũng không để ý rằng tay mình đã không còn sức nữa rồi
Em đau đớn ôm cánh tay.
Hân Nghiên đã thấy dòng người qua lại càng lúc càng đông cô sợ em sẽ bị kẹt cứng bên trong đó liền đưa em ra chỗ công viên mà ngồi
" Tay em sao vậy! "
" Ơ..tỷ tỷ tay em đau cử động rất đau "
Hân Nghiên nắm lấy tay em rồi từ từ nâng lên
" Tỷ tỷ! Đau...đau...em đau "
Cô nâng chưa qua khỏi vai thì em đã đau rồi
" Không sao chỉ là vừa tiêm thuốc nên mới thế "
Hân Nghiên xoa xoa tay em
" Thế nào? Đi chơi cả ngày em đã vui chưa "
Hiểu Tinh gật đầu
" Vậy đã chịu về nhà chưa nào? "
Hiểu Tinh bỗng đứng bật dậy
" A! Bóng bay kìa "
Em định chạy đi thì bị Hân Nghiên bắt lại
" Không được đi! "
Thật ra ở tân cương này muốn tìm một quả bóng bay là vô cùng khó vì trẻ em ở đây chỉ chơi máy bay điều khiển, flycam
" Ở đó rất đông người lỡ đụng phải em thì sao? "
" Nhưng em muốn quả bóng bay! Tỷ tỷ đã lâu lắm rồi em mới thấy được bóng bay"
Hân Nghiên nhìn em, em thì lại nhìn chăm chăm vào những quả bóng bay không thể nào rời mắt được
" Được rồi để tôi đi mua! Em ngoan ngoãn ngồi đây uống cho hết ly sữa chua dầm này đi "
Em vui vẻ đồng ý
Hân Nghiên đi khá lâu vì có rất đông người cô không chen vào được.
Cô chưa từng phải chen chút trong một đám đông lần nào cả vì cô muốn gì thì lập tức quãn gia sẽ đem thứ đó đến cho cô, chính Hân Nghiên cũng không hiểu tại sao mình lại chiều Hiểu Tinh như thế
" Chết tiệt! Tại sao mình lại mắc kẹt trong đám đông này chứ "
Cô có vẻ tức