Tiếng chuông khá lâu em nghĩ rằng cô đang bận
" Tỷ tỷ ngốc! "
" Nè! Nói xấu người khác thì phải nói nhỏ một chút đấy "
Hân Nghiên bỗng nhiên bắt máy khiến em rất vui
" A!! Tỷ tỷ "
Nghe thấy giọng em cô lại muốn chọc em
" Sao hả? Nhớ tôi chịu không nổi rồi à! Lịch trình tôi bận lắm em có trả tiền nổi cho tôi không? "
Em đột nhiên hạ giọng, một giọng nói vừa nhỏ vừa yếu
" Ưm.
.
em nhớ tỷ tỷ lắm!! "
Hân Nghiên bỗng nhiên im lặng
( Sáng vừa mới vui vẻ đòi ra ngoài chơi mà sao giờ giọng nói là yếu ớt thế này )
" Sao lại nhõng nhẽo rồi! "
" Em không có tiền! Không trả nổi cho tỷ tỷ đâu "
Hân Nghiên bây giờ biết em đã gặp chuyện gì đó rồi nên cũng đã nghiêm túc trở lại không chọc em nữa
" Hôm nay đến trường thế nào! Sao vừa về đã gọi làm nũng với tôi thế "
Em cứ thep thói quen mà liền lắc lắc đầu
" Không! s.
ao hết! Nhưng mà em nhớ tỷ tỷ lắm "
" Còn đến một tuần nữa tôi mới về được! "
" Vâng! Em biết! mà em! em chỉ là muốn! nói chuyện với tỷ tỷ thôi "
Nói rồi em liền ngắc máy
" Gì vậy dám ngắc máy của tôi! Hahh tức điên mất thôi, tự gọi điện đến nhõng nhẽo rồi tự ngắc máy của người khác, Lạc Hiểu Tinh em khiến tôi không thể nào hiểu được "
Thư ký của Hân Nghiên từ trong phòng bước ra
" Chủ tịch buổi biểu diễn vẫn tiếp tục chứ ạ! "
" Không cần tiếp tục nữa! Như thế đã đủ rồi! À tôi sẽ không trực tiếp xem buổi trình diễn mọi thứ cô cứ tùy ý quyết định "
Vừa về đến nhà em liền ngủ một giấc đến sáng ai gọi em cũng không chịu dậy
Sáng hôm sau
" Cô Hân Nghiên! Mau dậy đi ạ "
Người hầu vào nhà khẻ lay em tĩnh dậy, em mơ màng mở đôi mắt ra
" Tôi.
.
mệt! tôi muốn ngủ.
.
! "
" Mệt! Sao lại mệt, bệnh rồi sao "
" Cô.
.
"
Hân Nghiên liền đưa tay ra hiệu để cô gái ấy đi ra ngoài
Giọng nói quen thuộc vừa trầm lại ấm khiến em cảm thấy rất dễ chịu.
Em cứ nghĩ rằng mình vẫn còn mớ ngủ nhưng
" Nào dậy đi đừng ngủ nữa! Từ hôm qua đã không chịu