Em cũng nghe lời cô mà không uống nữa
" Vâng! Em sẽ không uống nữa "
Em đứng lên ôm hết đống đồ ăn vặt đi vào trong.
Hân Nghiên ngồi trên sofa mà nhìn em lủi thủi đi vào trong
( Mình có quá lời vơi em ấy không? )
Hân Nghiên thấy em không vui thì cô nghĩ là mình đã hơi quá với em rồi
" Lại đây!! "
Cô để em ngồi thẳng lên đùi mình
" Mấy ngày tôi đi em có bị nghén không? "
Cô hạ giọng rất dịu dàng vơi em
" Không.
.
có! "
Hân Nghiên dùng tay nhéo lấy má em
" Mới mắng có chút mà đã ủ rủ thế rồi sao? Thế sao này làm sao dạy bảo bảo của tôi được đây "
" Một chút! Tỷ tỷ mắng em nhiều như thế mà nói là một chút "
Em quay mặt qua một bên né đi cái chạm của Hân Nghiên
" Còn dám dỗi! Hay bây giờ để tôi phạt em, em mới chịu phải không "
Em đột nhiên đứng phắt dậy
" Em không làm sao tại sao em lại phải bị phạt "
" Em lại trả treo với tôi!! "
" Rõ ràng là em không làm sai mà! Tỷ tỷ em không thích tính khí ngang ngược của chị chút nào "
Em và cô đã bắt đầu cãi nhau
( Cục nhỏ này lên cơn gì vậy chứ! Tự nhiên lại dám cãi với tôi nữa chứ )
" Em được lắm Lạc Hiểu Tinh hôm nay không dạy dỗ em thì tôi không còn là Hàm Hân Nghiên nữa "
Cô đứng dậy rồi cuối người vát em lên vai đi thẳng lên lầu
" Em ghét chị! Thả em muốn, chị là ngang ngược mà "
Em dùng tay quờ quạng khắp nơi nhưng em vẫn không thể nào xuống được.
Những người làm trong nhà thấy cô nổi nóng với em thì rất lo lắm
" Cô chủ nhẹ thôi! Cô Hiểu Tinh đang mang thai đấy "
" Phải đó cô chủ "
Hân Nghiên không quan tâm những gì họ nói chỉ một mực bắt em vào phòng
Cô vật vả mới đưa em lên được trên phòng, cô từ từ đặt em xuống giường
" Tỷ tỷ ngốc! Em ghét chị "
Em lấy gối quăng vào người Hân Nghiên
" Cút đi!!! "
Em vừa dứt câu liền bị Hân Nghiên bốp chặt lấy