Bọn họ ra ngoài hưởng thụ cả tuần bỏ em lủi thủi một mình, đồ ăn cũng đã hết nhưng cũng may Trình Du luôn đi siêu thị mua đồ để sẵn trong tủ lạnh, tủ bếp.
Và rất nhiều thực phẩm chức năng bồi bổ cho mẹ bầu
Trình Du đang sắp xếp một ít đồ trong bếp thì Hiểu Tinh cũng từ lầu đi xuống
" Tỷ tỷ vẫn không về sao? "
Điệu bộ như mọi thứ vẫn ổn của em làm cô ấy cảm thấy rất khó chịu
" Cô chủ là đang tránh mặt cô đấy!! "
Hiểu Tinh biết từ rất lâu rồi nhưng em không muốn nói mà nếu có nói thì có ai nghe chứ
" Cô...em có thể gọi bằng chị không? "
Cô ấy căng bản không muốn nói chuyện với em nên tùy tiện trả lời
" Tùy cô thôi "
" Chị Trình Du, giúp em chuyển lời với tỷ...Hàm tổng là cô ấy cứ về nhà đi, em sẽ chuyển đi.
Vali em đã chuẩn bị xong rồi.
Hôm nay em sẽ đi luôn, không cần vì em...."
Nói đến đây em cười ngốc một cái
" À chắc không vì em đâu nhỉ.
Không cần trách mặt nữa em sẽ đi ngay thôi "
Hiểu Tinh vẫn giữ nguyên cái thái độ dững dưng ấy mà đi lên lầu
" Đồ ngốc "
Trình Du nhìn em rồi chỉ nói hai từ thì cũng đã rời đi
Em thu dọn đồ vào vali rồi tự mình nhìn ngắm nơi này một lần cuối đột nhiên em lại nhớ lời nói cô lúc ấy
" Căn nhà này vừa to lại còn rất lạnh lẽo! Họ lúc nào cũng cuối gầm mặt khi thấy tôi! Nhìn thấy bọn họ, tôi lại nổi nóng hơn! Bước ra ngoài thì cả đống người bao quanh miệng thì cười vui vẻ nhưng bọn họ chỉ muốn kéo tôi xuống giành để đóng tài sản này thôi "
( Quả thật rất lạnh lẽo!! )
Em mỉn cười một cái rồi nhìn vào hư vô
" Tỷ tỷ, vất vả rồi "
Đôi chân nhỏ từ từ bước ra ngoài
( Tỷ tỷ không đuổi em nhưng em không ngốc )
Một câu nói của cô khiến em mãi khắt cốt ghi tâm " Bất hạnh gì chứ!