Nhìn vẻ mặt dục cầu bất mãn của Nam Cung Tử Hàn vậy mà lại tắm rửa sạch sẽ nghiêm túc cả đêm nằm bên cạnh ôm cô ngủ ngoại trừ nụ hôn ngủ ngon có chút quá phận còn lại không có bất cứ một hành động dư thừa nào khác.
Sáng sớm tỉnh lại thấy anh đang thay đồ, mái tóc tự nhiên xoã xuống tầm mắt được vuốt keo cẩn thận, anh đang mặc áo sơ mi thân hình màu đồng cân đối. Mới tỉnh dậy thấy một màn mất máu này cô muốn ngất xỉu tại chỗ, đúng là hình ảnh quá chân thực, quá huyễn hoặc!
Khó khăn dời tầm mắt Âu Dương Uyên Ngôn ngồi dậy bước xuống giường vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng thấy cạnh bồn rửa mặt đặt một bộ đồ đi làm cao cấp hàng hiệu dành cho phái nữ.
Đúng là anh vẫn chu đáo giữ thói quen chuẩn bị đồ đi làm cho cô như hai năm về trước, sau khi thay đồ xong cô mới quan sát trong gương.
Áo lụa màu xanh biển cổ cao đủ che đi cần cổ trắng ngần chỉ lộ một khúc, tay áo dài đến cổ tay nhìn uyển chuyển mềm mại, dây cài áo bằng vàng trắng sáng lấp lánh còn có viên kim cương nhỏ làm cô trở nên lịch thiệp sang trọng đúng với thân phận của cô. Chiếu quần trắng cô dãn thoải mái ôm sát chân phối với chiếc áo khoác màu trắng nhìn rất hợp mắt không phản cảm.
Hài lòng về trang phục chỉ cần chọn giày cao gót là hoàn mỹ. Cô bước ra ngoài ngồi vào bàn trang điểm cạnh ban công tay đeo đồng hồ sau đó kiếm hoa tai thích hợp, vì áo đã che đi phần cổ nên cô không cần quan tâm đến sắc màu "dâu tây" chưa tan đi, cô thấy trong gương phản chiếu Nam Cung Tử Hàn từ ban công bước vào gật đầu đánh giá cô.
Sau khi lấy túi xách, chuẩn bị đủ đồ cô mới quay người quan sát anh từ trên xuống dưới.
Cuộc họp hội đồng khẩn của cô lúc mười giờ, nhưng còn anh?
"Anh không đi làm sao? Nghỉ phép không báo trước sẽ bị trừ lương đó, còn không được chấm công đâu!" Cô chỉ chỉ đồng hồ đeo tay, nheo mắt nhìn anh đe dọa thực sự cho mình thành cấp trên của anh.
Thân hình hoàn hảo của người đàn ông tiến lại gần cô đem cô mạnh mẽ giam trong ngực, khoé môi câu lên ánh mắt cưng chiều nhìn cô.
"Anh nghỉ phép để hộ tống thế giới nhỏ của anh đi đảo chính nha, có gì trừ lương mất việc thì chỉ cầm ôm đùi Âu Dương chủ tịch là cả đời này của anh dư ăn dư mặc rồi."
Cô ngắt yêu chóp mũi cao ráo của anh: "Vậy thì phải tích cực lấy lòng kim chủ thì em mới hào phóng xuất tiền."
Nam Cung Tử Hàn cúi người hôn lướt lên đôi môi hồng hào của Âu Dương Uyên Ngôn cười ngọt: "Kim chủ đại nhân có hài lòng với cách phục vụ của tiểu nhân không?"
Ánh mắt cô híp lại thật sự coi bản thân mình là tổng tài bá đạo lưu manh bỡn cợt tiểu bạch thỏ, tay vuốt cằm kéo cà vạt anh xuống hôn lên môi anh một tiếng "chụt" rõ to: "Hài lòng lắm, cứ thế phát huy!"
Bàn tay to lắm vuốt tóc cô đem cô ôm trong ngực, sau đó cả hai tình tứ nắm tay dắt nhau xuống nhà dưới. Bà quản gia đã sớm chuẩn bị đồ ăn sáng, nghe nói thiếu gia và thiếu phu nhân ở Anh quốc đã lâu nên đặc biệt trổ tài làm món Tây hy vọng khiến thiếu gia và thiếu phu nhân buổi sáng vui vẻ!
Trên đường đến Âu Thị Âu Dương Uyên Ngôn bình thản một chút căn thẳng cũng không có. Cô đã quá thất vọng với Uyên Duy cô không ngờ đứa em trai cô yêu thương chẳng những muốn hủy hoại cô mà còn có sự định muốn gϊếŧ cô nếu không phải Hàn Tử tới kịp cuộc đời cô nhất định vạn kiếp bất phục!
Thật ra cô chẳng ham cái ghế đó nhưng mà vì nhiều người cô nhất định phải ngồi trên cái ghế kia. Là người yêu tự do Âu Dương Uyên Ngôn chỉ muốn theo đuổi nghề giáo yêu thích nhưng sinh ra trong hào môn cô không có sự lựa chọn, giẫm đạp hoặc bị giẫm đạp. Hào môn trước giờ luôn khắc nghiệt như vậy chứ không hào nhoáng như vẻ ngoài mà mọi người ngưỡng mộ.
Nam Cung Tử Hàn nhìn sang đau lòng thay cho cô, cô là người lương thiện việc xuống tay với em trai mình chắc chắn cô không dễ chịu chút nào. Tay anh nắm chặt tay Âu Dương Uyên Ngôn, hơi ấm truyền sang bàn tay nhỏ lạnh ngắt đánh ngang suy nghĩ trong lòng, cô mỉm cười nhìn người đàn ông đúng chuyên chú lái xe.
"Em không sao đâu, thật đấy!"
Anh chỉ ừ môi tiếng rồi chuyên tâm lái xe, tay vẫn nắm chặt tay cô.
"Em vốn nghĩ gia tộc hào môn nào cũng có thể có chiến tranh nội bộ kể cả gia tộc em nhưng ít nhất nhà chính của em vẫn hoà thuận với nhau. Thú thật sống tiêu tiền của gia tộc lớn rất thoải mái nhưng em lại không chịu được cách sống lạnh lẽo của họ, nghịch lý thật.
Em nỗ lực tồn tại trong vũng bùn này năm năm chính em cũng không biết mình so với bọn họ sạch sẽ hơn bao nhiêu nhưng ít nhất em vẫn luôn tâm niệm sẽ không bao giờ làm hại người thân nhưng lại không ngờ giờ phút này tự tay em lại chiến đấu với người thân của em."
Chiếc xe dừng ở cột đèn đỏ trong xe yên tĩnh, vấn đề này là chuyện thường thấy ở các gia tộc hào môn. Nội bộ gia tộc nhà anh cũng chẳng khá hơn là bao, anh cũng chẳng biết phải an ủi cô thế nào nữa vì chính anh cũng đã xuống tay với người thân ruột thịt.
"Chờ em sắp xếp được hết mình rời khỏi đây được không? Đúng quan tâm đến thứ gì cả."
Ánh mắt mềm mại của Âu Dương Uyên Ngôn chạm phải ánh mắt sâu hun hút kiên định của Nam Cung Tử Hàn, tay anh vuốt mái tóc đen mượt mà môi mỏng chậm rãi đáp: "Được!"
Khoé môi Âu Dương Uyên Ngôn cong lên, cô chỉ tiện miệng hỏi nhìn vẻ mặt nghiêm túc kia cô cũng không mong sẽ nhận được câu trả lời nhưng anh lại chắc chắn với cô như thế, trong tim cô ấm áp như có dòng nước ấm chảy qua.
Đến dưới chân toà cao ốc trọc trời chiếc Rolls-Royce chậm rãi dừng lại Âu Dương Uyên Ngôn cùng Nam Cung Tử Hàn bước vào, cha Âu Dương cùng luật sư Lý thấy cả hai chỉ nặng nề thở dài rồi cùng cả hai lên phòng họp hội đồng khẩn. Trong thang máy bảng số dần dần nhảy cao lên Nam Cung Tử Hàn vẫn duy trì nắm tay như tiếp thêm sức mạnh để cô tiền về phía trước.
"Nó dù sao cũng là em con..." Cha Âu Dương bất lực nói.
Không khí trong thang máy nặng nề cô cũng chẳng thể cho cha mình một câu trả lời chuyện này vượt quá tầm kiểm soát của cô, Âu Dương Uyên Ngôn không nỡ kể cho cha nghe những chuyện em trai cô làm sợ ông đau lòng dù sao cũng đều là máu thịt của ông nhưng cũng không có nghĩa là cô có thể bỏ qua để Âu Dương Uyên Duy tiếp tục coi thường sinh mạng của người khác.
Hôm nay đến đây trong lòng cô đã sớm có một ván cược... Ánh mắt kiên định dừng ngay bảng thang máy, cửa thang máy mở ra, tất cả mọi người đều bước vào phòng họp, tất cả cổ đông còn sót lại đều rất ít cổ phần cũng đều đã bị thu mua rất nhiều chỉ còn vẻn vẹn tầm ba người đàn ông trung niên ngồi ở bàn phải, bàn trái là Âu Dương Uyên Duy đang ngồi vẻ mặt hờ hững đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm những người mới bước chân vào phòng.
Tất cả mọi người theo sau bao gồm luật sư và nhân viên phòng thư ký đều ngồi ở các vị trí còn trống. Nam Cung Tử Hàn cũng theo những người kia ngồi ở vị trí bàn dưới, Âu Dương Uyên Ngôn sải bước đến ghế chủ trì thong thả ngồi xuống người hướng về phía trước hai tay đan vào nhau khuỷu tay chống lên bàn khỏe môi cong lên.
"Hôm nay chắc mọi người biết tôi đến đây vì cái gì nên chúng ta thẳng thắn một chút... Cổ phần trong tay tôi là 40%, chủ tịch Âu Dương anh thấy tôi đến đây là vì cái gì?" Đuôi mắt cong lên thanh âm lạnh băng của Âu Dương Uyên Ngôn vang lên trong phòng họp im ắng tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Vẻ mặt hờ hững của Âu Dương Uyên Duy nứt toạc lộ ra vẻ tức giận hai tay siết chặt cười lạnh nói: "Đến chị cũng muốn chống lại tôi!"
"Luật sư, ông đọc bản công chứng đi."
Đôi mắt bình thản thu lại hết sự tức giận cùng biểu hiện của Âu Dương Uyên Duy cô vẫn duy trì biểu tình bình tĩnh trực tiếp ra hiệu cho luật sư Lý đang ngồi cùng cha Âu Dương từ đầu đến cuối duy trì một câu cũng không nói nữa.
Luật sư Lý đứng lên chỉnh lại áo vest hắng giọng đọc tờ công chứng cổ phần cũng những bằng chứng cho thấy từ lúc tiếp nhận Âu Thị Âu Dương Uyên Duy đã không làm đúng chức trách chẳng những thế còn làm cổ phiếu của Âu Thị phân táng giảm đi hiệu quả làm việc nay Âu Dương Uyên Ngôn cổ phần cao hơn thái độ lúc trước nghiêm chỉnh làm việc hiệu suất cao thay mặt nhà Âu Dương bãi nhiệm chủ tịch tân thời đồng thời tiếp nhận lại vị trí chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Âu Thị.
Giọng đọc hùng hồn của luật sư Lý vang lên kết câu là câu hỏi có ai tán thành hay phản đối không, bốn vị cổ đông nhìn nhau rồi lại nhìn biểu hiện ẩn nhẫn tức giận đến cười lạnh của Âu Dương Uyên Duy chậm rãi đưa tay tán thành.
Cha Âu Dương nhắm mắt quay đầu không nhìn cả hai đứa con khiến ông tự hào nhất, đáng cười chính là chiến tranh ở nhà chính, phận làm cha mẹ chỉ