Ngoài dự tính Âu Dương Uyên Ngôn giải quyết mọi thứ dễ đúng hiện những gì cô dự tính. Cô không nghĩ lại trùng hợp đến nỗi mọi thứ lại quá đúng theo kế hoạch, thậm chí trót lọt khiến cô có chút nghi ngờ tuy nhiên cô lại không thể biết được mối nghi ngờ này đến từ đâu.
Từ lúc Âu Dương Uyên Ngôn tăng liều thuốc lên cô cũng không còn nghe giọng nói nữ kì lạ trong đầu nữa nhưng cũng không vì thế mà cô buông lỏng cảnh giác với nhân cách kia. Hôm nay cũng vừa đúng hạn Uyên Ngôn quay về Thanh Sa, thật ra mục tiêu thực sự của cô vốn không đặt nặng vấn đề có thể làm Bách Hợp ngoan ngoãn nhả dự án rạp hát Rolan nhưng nếu có thể hiện thực hoá thì lại quá tốt.
Mọi người tiếng khách sạn đi đi rồi lại đến tập nập toàn là những người có địa vị ở Kim Sa thậm chí là Thanh Sa, Âu Dương Uyên Ngôn ngồi ở phòng được thiết kế dành riêng cho những vị khách quý của khách sạn Lục Thị, đồng hồ vàng Rolex dành cho nữ trên cổ tay mảnh khảnh đã điểm đúng chín giờ vậy mà vẫn không thấy Lục Uyên Quân.
Thực ra cô sớm đã biết lựa chọn của Lục Uyên Quân rồi, mỗi người có một cuộc sống cô không thể can thiệp quá sâu vào được. Cô chỉ mong chị ấy có thể bình yên vô sự.
Đứng dậy Âu Dương Uyên Ngôn thanh lịch đeo mẫu thiết kế mắt kính mới nhất của Chanel, tay đeo túi xách LV kéo Vali ra bên ngoài đã có chiếc Ferrari đỏ ngày hôm qua đang đợi, Âu Dương Uyên Ngôn chỉ nhẹ nhàng nói hai chữ sân bay sau đó chiếc xe liền chạy thẳng ra sân bay, sau đó cứ một mạch trở về thành phố Thanh Sa.
Thấy bóng dáng của Âu Dương Uyên Ngôn, trợ lý Hà vội chạy lại giúp cô cầm hành lý.
"Thiếu phu nhân, may quá cô không sao? Trời đất phù hộ, trời đất phù hộ." Trợ lý Hà cảm kích nói luôn miệng.
Cô đi phía trước đến cửa xe dừng lại, mắt hạnh nhìn về phía trợ lý Hà phân phó: "Cậu chuẩn bị đi, dự án rạp hát Rolan chúng ta sẽ ký kết với Hoàng Thổ."
"Chẳng phải phu nhân đang cân nhắc sao? Sao lại thành Hoàng Thổ rồi?"
Tay Âu Dương Uyên Ngôn kéo cửa xe Rolls-Royce dừng lại một chút, sau đó vừa vào xe vừa nhẹ tênh nói: "Cậu thay tôi làm CEO được rồi đấy trợ lý Hà."
Nghe câu nói không nặng không nhẹ này trợ lý Hà hốt hoảng chạy lên ghế lái vào xe vội vàng xin lỗi liên tục: "Xin lỗi, xin lỗi thiếu phu nhân, là tôi nhiều chuyện, tôi nhất định hoàn thành phân phó của cô!"
Trải qua ba dự án lớn một mình Âu Dương Uyên Ngôn có thể đảm đương, thậm chí hoàn thành tốt cậu ta không còn dám coi thường cô nữa. Người phụ nữ này đến cậu ta còn sợ, cô không phải kiểu người la hét hay uy hiếp khiến người ta sợ hãi mà chính là khí chất của cô.
Khí chất uy nghiêm, cao ngạo giống như Nam Cung Tử Hàn của cô khiến người ta kính trọng và sợ hãi!
Trên đường đi chuyển, trợ lý Hà không dám nói một câu nào chỉ sợ cô phật ý, anh ta chăm chú lái xe đi đến cây đèn đỏ dừng xe lại, trợ lý Hà có chút ấp úng nhìn cô nhưng vẫn cắn răng khó khăn nói ra.
"Thiếu phu nhân, tôi chở cô về Nam Cung gia được không?"
Mày đẹp chau lại, Âu Dương Uyên Ngôn hửm nhẹ, trợ lý Hà sợ bị hiểu lầm vội vàng giải thích: "Phu nhân nói lâu rồi không thấy cô trở về, lại nói, lại nói sẽ có lão phu nhân Nam Cung cũng sẽ đến nhà chính."
"Ồ...." Khoé môi cô khẽ cong lên, xem ra những người muốn đến xem kịch đã đến rồi.
Nhìn qua kính chiếu hậu thấy ánh mắt sắc lạnh của Âu Dương Uyên Ngôn khiến trợ lý Hà bất giác lấy khăn lau mồ hôi lạnh trên trán mặc dù máy lạnh trong chiếc Rolls-Royce để hai mươi độ, anh ta lo lắng nuốt khan: "Thiếu...thiếu phu nhân, cô, cô trở có về không?"
Vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó khoé môi Âu Dương Uyên Ngôn sâu hơn: "Về! Phải về chứ, dù sao thì tôi cũng đã khiến cho cổ phiếu của Bất Động Sản Nam Cung có lại sắc xanh mà."
Ánh mắt cô nhìn bên ngoài cửa xe trầm ngâm như suy nghĩ vấn đề gì đó, trợ lý Hà đã truyền đạt xong vấn đề cần truyền đạt nhẹ nhõm thở ra một hơi rồi tập trung lái xe cũng không dám hó hé gì thêm nữa.
Chiếc Rolls-Royce dừng trước cửa an ninh, thấy chiếc xe này hai bảo an nhìn nhau rồi tự giác mở cửa an ninh, chiếc xe lại lăn bánh vào trong khuôn viên của Nam Cung gia rồi chầm chậm dừng lại.
Âu Dương Uyên Ngôn đẩy cửa xuống xe, trợ lý Hà chạy vội đến cốp xe lấy vali của cô ra đẩy đến bên cạnh cô sau đó cúi người thay lời chào, cô cầm vali kéo thẳng vào nhà chính Nam Cung.
Trong phòng khách tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ đang rôm rả nói chuyện trừ ba mẹ chồng cô và Nam Cung Tử Hàn yên tĩnh ngồi. Cô thấy một lão bà bà đang cầm tay Thái Tinh Ngọc nói chuyện vui vẻ cười đến không ngớt.
Thấy Âu Dương Uyên Ngôn mọi người ngừng nói chuyện nhìn cô chăm chăm như đang nghiên cứu một món đồ vật nào đó vậy.
"Chào mọi người, tôi là Âu Dương Uyên Ngôn vợ của Nam Cung đại thiếu gia." Thanh âm trong như nước vang lên, Âu Dương Uyên Ngôn duy trì nụ cười đúng mực trước mặt mọi người và các trưởng bối.
Nam Cung phu nhân mỉm cười nhìn cô vẫy tay: "Ngôn Ngôn, mau lại đây, mấy tháng này vất vả cho con rồi."
Khoé môi cô vẫn còn duy trì nhưng đối với mẹ chồng cô - Nam Cung phu nhân thì ánh mắt cô dành cho bà lại dịu dàng hơn khác hẳn ánh mắt lạnh nhạt kia khi nhìn mọi người trong nhà chính.
Chưa để Âu Dương Uyên Ngôn nói gì, lão phu nhân chống gậy gõ gõ vài ba tiếng xuống đất lạnh lùng nhìn cô hắng giọng lên tiếng: "Ra là Âu Dương nhị tiểu thư, Nam Cung gia nào có phước phận nhận cô làm con dâu chứ? Cái đám cưới nực cười của cô với Tử Hàn đều làm trò cười cho cả Thanh Sa này đây. Người vợ như cô chúng tôi cưới không nổi, cao quý như nhị tiểu thư vẫn nên lấy người khác tốt hơn, Nam Cung gia chúng tôi chứa không nổi cô."
"Mẹ!" Nam Cung phu nhân - Dung Tương có chút kinh ngạc nhìn Nam Cung lão phu nhân.
Lão phu nhân liếc Nam Cung phu nhân lạnh lùng lên tiếng: "Dung Tương, cô còn dám lên tiếng ở đây, cô nhận cô ta là con dâu thì tôi cũng không dám nhận người cháu dâu này! Phải như Tiểu Ngọc mới tốt chứ, ta nhìn con bé lớn lên tính tình con bé thế nào bà già này hiểu hết. Cô đúng là không nhìn kỹ loại nào cũng rước vào nhà! Lại còn dám giao tập đoàn vào tay người ngoại lai như cô ta, đúng là càng lớn càng hồ đồ!"
Nam Cung phu nhân - Dung Tương tức giận siết chặt tay nhưng vẫn phải nhẫn nhịn cắn răng, chồng bà bên cạnh cũng không dám nói một câu.
Nói đoạn lão phu nhân đầy ý nhị nhìn Âu Dương Uyên Ngôn, cô chỉ cười cười từ chối cho ý kiến. Không ai dám nói câu nào đối nghịch với lão phu nhân, lão phu nhân hài lòng với biểu hiện của mọi người hiền từ nhìn qua Nam Cung Tử Hàn.
"Tử Hàn, cháu nói xem có phải không? Lần này bà đến đây chính là làm chủ cho hai đứa, không thể để nha đầu Tiểu Ngọc uất ức được, cháu chỉ cần nói một câu thôi."
Ánh mắt người đàn ông lười biếng quyến rũ đưa lên, đôi mắt to mà sâu như giếng cổ khiến người ta như bị thu hút vào trong đấy. Anh nhìn lướt qua mọi người rồi chăm chú nhìn vào Âu Dương Uyên Ngôn vẫn đang thỏng thả đứng ở giữa nhà chính, cô không có vẻ gì mệt mỏi hay bị yếu thế mà sắc mặt cô rất tốt thậm chí so với mấy tháng này còn sắc sảo hơn rất nhiều
Không biết anh nghĩ gì mà mày kiếm chau lại lời nói lạnh nhạt trầm thấp từ tính vang lên: "Phụ thuộc vào cô ấy."
"Cháu nói cái gì?!" Lão phu nhân gõ gậy xuống đất trợ mắt cao giọng, nhìn sang Âu Dương Uyên Ngôn cay nghiệt: "Cô, cô, hồ ly tinh này cô bỏ bùa mê thuốc lú gì cháu trai trưởng nhà Nam Cung? Tử Hàn làm gì cũng chắc chắn thành công, chắc chắn đó cô giở trò! Cô, cô, cô...cô dám..."
Bàn tay trắng trẻo mảnh khảnh đưa nhẹ lên tràn đầy khí chất xâm lược khiến mọi người trong Nam Cung gia không dám nhìn thẳng cô, sau đó Âu Dương Uyên Ngôn trực tiếp lạnh tanh từ tốn đánh tan lời của lão phu nhân.
"Ấy! Khoan đã! Nếu bà đã không tôn trọng tôi thì tôi cũng không cần kính trên nhường dưới nữa. Thứ nhất, là cháu trai bà cược với tôi nếu tôi có thể làm Bất Động Sản Nam Cung vượt qua tình trạng có khả năng phá sản thì chúng tôi không cần phải ly hôn.
Thứ hai, tôi với cháu trai bà đã lấy nhau được