Màn đêm buông xuống cả người của Âu Dương Uyên Ngôn càng trở nên mệt mỏi, cô chẳng muốn làm gì cả chỉ nằm trên giường nhìn lên trần nhà nghĩ về những chuyện đã qua. Cô đã chán trở thành con ngốc lắm rồi, chán phải giả vờ như không biết gì lắm rồi, cũng đã quá mệt mỏi trong cái cũng bùn này rồi, nhưng gia tộc và tình yêu lại như hai sợi dây thừng siết chặt lấy cô thế nào cũng không thể thoát được.
Phút chốc mí mắt cô chậm rãi đóng lại đến khi mở lại lại là đôi mắt lạnh kéo đến ghê người, chỉ là vẻ mặt có chút thê lương.
Nam Cung Tử Hàn đang nghe điện thoại bên ngoài tầm mắt anh vô tình lướt qua cửa sổ phòng ngủ tầng hai liền thấy một bóng hình ngồi ở lan can hai chân buông thỏng xuống, con ngươi người đàn ông co rút lại vội vã chạy vào nha lên tầng hai mở cửa phòng Âu Dương Uyên Ngôn.
Anh nhẹ nhàng đi đến gần hình bóng kia thì bất ngờ Âu Dương Uyên Ngôn lạnh giọng ra lệnh: "Đừng đến đây!"
Bước chân anh dừng lại căng thẳng nhìn cô, thanh âm trầm tĩnh lo lắng nhưng mang theo mười phần chắc chắn: "Lại là cô!"
"Âu Dương Uyên Ngôn" đong đưa chân, hai tay vẫn bám chắc vào lan can, xoay mặt mỉm cười với anh: "Hình như anh không chào đón em thì phải?"
Thấy người đàn ông im lặng "Âu Dương Uyên Ngôn" lại nhìn anh cười mỉm nhưng ánh mắt lại tàn ác đến đáng sợ: "Em bên cạnh cô ấy lâu lắm rồi, cũng là em bảo vệ cô ấy thế mà bây giờ cô ấy lại sợ hãi em muốn triệt tiêu em. Ngôn Ngôn thay đổi rồi, vì anh!"
"Hoạt Hoạt, muốn làm gì thì nhằm vào tôi, đừng làm hại cô ấy." Nam Cung Tử Hàn sốt ruột lên tiếng chỉ sợ cô gái này buông tay là Âu Dương Uyên Ngôn sẽ mất mạng ngay.
Tầm mắt Hoạt Hoạt rũ xuống tay siết chặt lan can sau đó lại tâm tình tiếp bỏ qua biểu cảm lo lắng của Nam Cung Tử Hàn: "Em thậm chí thích anh trước cả Ngôn Ngôn, khi Ngôn Ngôn chưa từ bỏ được Lâm Tuỳ Thanh thì em đã thích anh rồi."
Nói đoạn Hoạt Hoạt vô tư ngẩn mặt lên ngắm nhìn vầng trăng tròn vành vạnh cười giễu: "Anh cũng khổ tâm thật, giấu Ngôn Ngôn chuyện chúng ta đã biết nhau lúc ở Anh. Còn giả vờ mất trí để bảo vệ cô ấy chứ, nên nói anh dày công tốn sức bố trí hay chỉ là đơn giản muốn đẩy bọn em ra xa? Em thích anh nhưng cũng thích Ngôn Ngôn, chưa bao giờ em muốn hại anh hay cô ấy cả, chỉ là gần đây em cảm nhận được cô ấy muốn loại bỏ em."
Ánh mắt Hoạt Hoạt có chút buồn bã, Nam Cung Tử Hàn có chút ngạc nhiên vì nếu Hoạt Hoạt phát hiện anh mất trí giả thì Ngôn Ngôn có khi cũng phát hiện đi? Nhưng là lúc nào?
Anh bình tĩnh nhìn Hoạt Hoạt đến khi phát hiện cô không có ý gây thương tích cho Âu Dương Uyên Ngôn, anh mới chậm rãi đến gần cô. Anh biết nhân cách Hoạt Hoạt này rất giỏi võ là một cô gái ăn chơi không thiếu chứ gì, đó là lý do Ngôn Ngôn cũng bị cô ấy ảnh hưởng.
Mà Hoạt Hoạt cũng rất cảnh giác nhìn anh nhưng chỉ thấy anh đến gần cửa sau đó dựa vào châm điếu thuốc, môi mỏng ưu nhã phả khói thuốc ta không khí sau đó chìa vào thuốc về phía Hoạt Hoạt.
Hành động này khiến mi tâm Hoạt Hoạt khẽ chau lại: "Tử Hàn, anh cấm Ngôn Ngôn hút thuốc mà lại cho em sao?"
Làn khói khiến khuôn mặt hoàn hảo của người đàn ông như ẩn hiện trong bóng đêm chỉ nghe giọng nói trầm tĩnh của anh: "Cô sai khiến cô ấy hút thuốc mà, lần đầu thấy cách hút thuốc của cô là tôi đã có thể nhận ra sự khác biệt rồi."
Hoạt Hoạt như hoài niệm vào quá khứ chỉ cuối cười: "Nếu lần đầu em không quyến rũ anh thì anh đã không biết em là ai rồi."
Nam Cung Tử Hàn cũng đồng tình với cô chỉ ừ một tiếng. Đúng thật như Hoạt Hoạt nói, vì lúc đó anh mới cãi nhau với Âu Dương Uyên Ngôn xong chưa được một tiếng cô đã thái độ khác, tính cách khác như thể là một người khác đến khi anh trấn áp cô lại thì lúc đó cô mới tự giới thiệu mình là Hoạt Hoạt. Sau khi Âu Dương Uyên Ngôn tỉnh giấc cũng không hề nhớ bất cứ chuyện gì đã xảy ra, anh không muốn hù dọa đến cô nên cũng đem chuyện này giấu đi chỉ là giám sát cô kỹ càng hơn chuyện thuốc men và đi tái khám định kỳ.
Cô tiếp nhận điếu thuốc trong tay anh rồi dập tắt nhưng chỉ nhận trong miệng, hành động này khiến anh ngạc nhiên nhưng cô chỉ bí ẩn cười không nói gì chỉ đơn giản nhắc nhở Nam Cung Tử Hàn một điều.
"Thực ra em chỉ âm thầm xuất hiện lúc cô ấy bị đe dọa nhất thôi, gần đây thần kinh của cô ấy yếu đi nên anh mới có thể xuất hiện song song với cô ấy được. Em chưa từng nghĩ sẽ giành quyền kiểm soát cơ thể với cô ấy cả, chỉ là gần đây sức khỏe của cô ấy lại yếu đi rồi, chứ đà này lực tinh thần của cô ấy lại sẽ yếu đi thời gian kiểm soát cơ thể của em lại càng tăng lên đấy!"
"Tôi để ý cô ấy vẫn uống thuốc đều đặn." Nam Cung Tử Hàn có chút nghi hoặc.
"Đúng là uống đều đặn nhưng lại không hấp thu hết được." Hoạt Hoạt nói bổ sung thêm.
"Tại sao cô lại làm như vậy, nếu Ngôn Ngôn có thể hấp thu thậm chí tiếp nhận trị liệu thì cô sẽ biến mất đấy." Anh có chút không hiểu nhân cách Hoạt Hoạt này chỉ là cảm thấy cô ấy không có ác ý với Ngôn Ngôn, thậm chí còn bảo vệ Ngôn Ngôn hơn là anh nữa.
Cô gái thở dài nhìn lên trời đáp bâng quơ: "Không biết nữa, chỉ là làm nhiều việc vì cô ấy như vậy. Bản thân cũng biết là một cơ thể không thể tồn tại hai nhân cách, em chỉ biết cố gắng đến ngày cuối cùng, chỉ biết là Ngôn Ngôn làm em cảm thấy hạnh phúc. Từ lúc có nhận thức hình thành bản thân em chỉ biết mình là một đứa mồ côi nhưng Ngôn Ngôn lại luôn coi em là chị em, kể cho em mọi thứ, cô ấy là một cô gái tốt."
"Người lần đó là cô đúng không?" Tuy chỉ hỏi nhưng Nam Cung Tử Hàn đã chắc chắn là cô.
Hoạt Hoạt cũng vui vẻ nhận không giấu đi sao thì cùng cơ thể chỉ có cô là có võ công cao cường: "Đúng vậy, mấy thứ hay ho em đưa anh chắc anh cũng đã xem hết rồi, thấy thân thế Nam Cung Tử Hạo cũng thú vị thật."
"Đừng nhúng tay vào chuyện này sâu quá, cô sẽ làm liên lụy đến Ngôn Ngôn đấy!" Ánh mắt anh mang tựa cảnh cáo, thanh âm đanh thép.
"Anh có cách của anh, em có cách của em. Mục tiêu hàng đầu của em là bảo vệ Ngôn Ngôn, em không có thời gian để chờ anh đan kế giăng bẫy đấu đá với người trong gia tộc!" Hoạt Hoạt cũng có chứng kiến của riêng cô, cô không thể nhượng bộ Nam Cung Tử Hàn.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Âu Dương Uyên Ngôn đã ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trong phòng, cô dời tầm mắt nhìn đến phía cửa sổ nhưng vì ánh mặt trời quá chói nên chỉ thấy bóng dáng có lớn đang đứng đó. Đến khi ta thức được ánh mắt cô bóng hình đó mới khẽ quay đầu đứng lúc chế khuất ánh sáng mặt trời, khuôn mặt hoàn hảo của Nam Cung Tử Hàn hiện ra.
"Lâu rồi..." Cổ họng Âu Dương Uyên Ngôn rất đau khiến thanh âm của cô khàn khàn.
Anh vội đến gần đỡ Âu Dương Uyên Ngôn nằm xuống giường sau đó lấy chai nước ở đèn bàn mở ra rót ra ly đưa đến cho cô.
Ánh mắt cô thoáng ngạc nhiên nhưng sau đó vẫn đưa tay tiếp nhận ly nước, dòng nước mát mẻ như cơn mưa rào dập tắt cái nóng nực của mùa hạ, cổ họng cô bỗng cảm thấy dễ chịu hơn.
Anh vẫn ngồi ở mép giường chỉ là ánh mắt không một lúc nào rời khỏi có chắc chắn là cô đã không còn ấn tượng gì chuyện của ngày hôm qua cả, còn cô thì lại nhìn xuống ly nước đang cầm trên tay tự nhiên lại nhớ rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Khoé môi Âu Dương Uyên Ngôn khẽ cong lên, ánh mắt có chút mù mịt, thanh âm khàn khàn cất lên: "Thật lâu rồi mới thấy anh hút thuốc trước mặt em, từ khi nào rồi nhỉ? Anh nói vì để em cai thuốc nên sẽ không bao giờ hút trước mặt em nữa. Vậy mà giờ lại hiếm thấy được lọt cảnh như vậy."
Anh vẫn ngồi đó nghe cô nói cũng không có gì quá bất ngờ khi cô không đề cập đến chuyện anh vào phòng cô lúc nào, thế mà cô chỉ cảm thán hai chứ "lâu rồi" thì ra chính là ý tứ này.
"Đôi lúc em thực sự muốn buông bỏ, chỉ muốn ngủ mãi mãi thôi." Ánh mắt cô lấy lấy động lại cảm thán nói.
Không thể! Không thể bỏ cuộc! Nói đa nhân cách nếu bỏ cuộc chẳng khác gì hai tay dâng quyền điều khiển cơ thể lên cho Hoạt Hoạt!
Nhưng điều này đến trên cổ mà Nam Cung Tử Hàn cũng không có cách nào nói cho cô biết, nếu cô biết anh với nhân cách kia còn có tầng quan hệ quen biết thì mọi việc sẽ còn phức tạp hơn nữa, lớp giấy mỏng giữa hai người bọn họ cũng không thể duy trì tiếp tục.
"Hàn Tử, em chỉ muốn hỏi một câu thôi." Lúc này Âu Dương Uyên Ngôn nghiêm túc ngẩn mặt lên nhìn vào góc nghiêng như được tạo hoá tự tay điêu khắc đến tuyệt mỹ.
"Lúc em tát anh, anh có nghĩ muốn cắt đứt mãi mãi không bao giờ gặp em nữa không? Em luôn tự hỏi bản thân câu này nhưng không có cách nào thay anh trả lời được, giờ em muốn câu trả từ anh."
Nam Cung Tử Hàn xoay mặt nhìn vào ánh mắt trong trẻo như nước của cô, ánh mắt anh tối sầm lại trong đó là cảm xúc bất lực, mệt mỏi, mâu thuẫn, đau khổ cùng du͙ƈ vọиɠ muốn kéo cô xuống địa ngục cùng anh.
Âu Dương Uyên Ngôn nhìn vào ánh mắt của anh vẫn an tĩnh kiên nhẫn chờ câu trả lời của anh, thật ra từ rất lâu rồi cô luôn muốn biết mình cố gắng đến giờ phút này là vì cái gì?!
Bất ngờ, bàn tay của Nam Cung Tử Hàn vươn nhanh đến cổ Âu Dương Uyên Ngôn kéo cô lại, áo bờ môi lạnh ngắt lên đôi môi mềm của cô, mùi thuốc xen lẫn cùng hơi thở của anh tràn vào khiến cô không kịp trở tay chỉ biết trợn mắt nhìn người đàn ông ngay trước mặt đang trắng trợn hôn cô chẳng những thế anh còn bình tĩnh như băng mà nhìn vào đôi mắt chớp liên tục của cô rồi từ từ nhắm mắt lại.
Nụ hôn như cuồng phong càng quét trong khoang miệng, chiếc lưỡi đinh hương bị an cuốn lấy dập điêu như chiếc thuyền nhỏ đang bị đánh úp, thanh âm ái muội lần tràn khắp căn phòng, thân hình cao lớn của người đàn ông rất nhanh đã ép thân hình