"Chủ tịch, cô ổn chứ? Nếu không chúng ta có thể...." Vị thư ký đỡ cô dựa vào tường thang máy, lần đầu tiên cô ta được thấy chủ tịch đại nhân mệt tới bọc lộ ra ngoài như vậy, không khỏi có chút lo lắng.
Ai chẳng biết chủ tịch trước giờ luôn có chừng mực, trước mặt nhân viên càng không bày ra vẻ yếu đuối mệt mỏi, dù Âu Thị đã qua khó khăn nhưng chưa bao giờ cô ấy ngưng nghiêm túc, chưa bao giờ ngừng cố gắng, thật đúng là một người phụ nữ khiến người ta kính phục, cô còn là người phụ nữ được bình chọn là quyền lục trên báo tài chính, thật đáng ngưỡng mộ. Là mẫu hình của người phụ nữ quyền năng, nào ngờ cô ấy cũng có một mặt mệt mỏi như thế nếu nói ra e là không ai thèm tin.
"Vào thôi, nếu có gặp tiếp tân, lấy cho tôi viên thuốc nhức đầu, cô tiếp tục báo cáo."
Âu Dương Uyên Ngôn dựa vào tường thang máy, vừa nghe nữ thư ký báo cáo. Cô ấy vừa quan sát cô vừa giảm tốc độ báo cáo để cô bắt kịp cho đến khi tiếng báo của thang máy cho biết họ đã đến. Phòng 302, cô điều chỉnh nhịp thở ổn định trở lại rồi mới ra hiệu cho thư ký gõ cửa, sau tiếng mời vào nữ thư ký mở cô, cô thì có chút bất ngờ, đứng hình nhìn người đàn ông đang ngồi bàn bạc hợp đồng với thư ký anh ta. Khéo quá, có thể...trùng hợp đến thế sao? NC? NC? Đáng lẽ cô phải nghĩ đến chứ, đúng là ông trời thích trêu con người mà.
"Âu Dương chủ tịch." Người đó nhìn cô mỉm cười, cô khẽ nhắm mắt lại, chết thật, đau đầu quá, chẳng lẽ là do Nam Cung Tử Hàn cố tình sắp đặt vậy?! Chắc chắn là vậy.
"Âu Dương chủ tịch, sức khoẻ thế này sẽ khiến nhiều người đau lòng đó." Uyên Ngôn mở mắt ra, mày liễu vẫn nhíu lại, người đàn ông khí chất tôn nghiêm, lạnh lùng tiến về phía cô đỡ cô lại ngồi xuống ghế, có lẽ do không còn sức cầm cự nên Uyên Ngôn không hề từ chối hành động của Nam Cung Tử Hàn. Sau năm phút mới nữ thư ký của cô chạy vội vào phòng đưa thuốc cho Uyên Ngôn, cô ấy còn ngồi giúp cô day mấy huyệt trên đầu, lát sau Uyên Ngôn mới có thể tỉnh táo hơn một chút.
"Hai người ra ngoài đi, tôi...muốn bàn chút việc với Âu Dương chủ tịch." Thư ký của anh nghe vậy thì nhanh chóng lùi ra. Còn Karren do dự nhìn cô, dẫu sao, cô cũng là cấp dưới, sao có thể nghe người khác ngoài chủ tịch?! Uyên Ngôn không hiểu anh muốn làm gì nhưng vẫn nhìn Karrren gật đầu khẽ, cô ấy sau đó để lại hợp đồng lên bàn mới nói thầm là cô ấy có việc nên về trước, được cô cho phép mới cúi đầu chào cả hai rồi đi ra.
"Âu Dương chủ tịch...hay phải gọi là Nam Cung thiếu phu nhân nhỉ? Em thế này, khiến người làm chồng như tôi cũng xót." Nam Cung Tử Hàn nhìn cô, đúng là bộ dáng này, đôi mắt kiên cường này, sau năm năm càng ngày càng sắc xảo, ấn tượng hơn vẻ đẹp như muốn cuốn hút này đúng là khiến người ta muốn chìm đắm vào. Thấy cô chỉ nhìn mình không nói gì khiến anh thở dài.
"Hay Nam Cung thiếu phu nhân sống trên cao quen rồi?"
"Tôi đang đợi anh nói nhảm cho xong mới vào vấn đề chính."
Nam Cung Tử Hàn không khống chế được muốn cười, cô quả thực rất dễ thương, đáng yêu lắm. Chắc cô không biết năm đó cô ngất trong tay anh đâu, còn nắm chặt cà vạt của anh không chịu buông tay, lúc nhìn thấy vẻ mặt chịu đựng của cô, anh cũng không giằng co nữa.
Tai Uyên Ngôn lúc đó còn lưu hơi thở bia rượu của tên khác, mũi anh rất nhạy có thể ngửi ra, xem ra cô chịu đựng đến giới hạn rồi. Vậy mà bây giờ, cô còn không biết anh là ân nhân cứu Âu Thị của cô đó, biết thì tốt, không biết thì càng tốt, anh không muốn cô nghĩ nhiều. Với cả năm năm rồi, nếu lúc đó cô không có năng lực thì anh có giúp cũng chỉ cầm cự được đúng một tháng, giờ nhắc lại chỉ làm bầu không khí ngượng ngùng hơn thôi.
"Được, chúng ta vừa ăn vừa nói."
Bữa cơm này cũng không tệ đi, thư ký cũng có việc nên khi cô ấy lui ra cô cũng cho cô ấy về sớm một chút, nhưng cái khó chịu, là anh ta cứ nhìn cô. Cứ hễ Uyên Ngôn ngẩn mặt lên, là cô lại bắt gặp anh ta đang nhìn mình. Tuy cô cũng tính là không để ý ánh nhìn của người khác, nhưng Nam Cung Tử Hàn cứ nhìn cô như vậy, thật sự rất mất tự nhiên, cô nhắm mắt lại cố gắng điều tiết không chế cảm giác khó chịu lại.
Nhưng đến một lúc sau cô quả thật không chịu được nữa rồi, cô đặt đôi đũa xuống lấy hết can đảm nghiêm túc nói, mặc cho mặt mình đang đỏ lên vì mất tự nhiêm: "Nam Cung chủ tịch, có thể hay không đừng nhìn tôi nữa?" Cô biết yêu cầu này của cô rất vô lý, thường thì đối tác của cô rất ít khi thất thố như thế, nhưng mà anh...
"Dự án cũng đã bàn xong, thưởng thức thì phải có mỹ nhân lẫn mỹ vị, cô không thể cho tôi thoải mái sao? Với cả cô không nhìn tôi, sao biết tôi nhìn cô?" Nam Cung Tử Hàn lúc này mới dời tầm nhìn vào ly rượu trong tay, rồi lại nhìn Uyên Ngôn, ánh mắt đầy ý cười, khoé môi không tự chủ cong lên.
"Tôi có linh cảm." Âu Dương Uyên Ngôn nghiêm túc nhìn Nam Cung Tử Hàn.
"Vậy chứng tỏ linh cảm của cô cũng phải đặt lên người tôi, nếu không sao có thể linh cảm? Đây có được tính là cô quan tâm tôi không?" Tử Hàn vẫn tiếp tục châm chọc, mỉm cười nhìn cô.
Âu Dương Uyên Ngôn: "..." Được rồi, cô sai rồi, cô nên tập trung ăn nhanh thì hơn.
"Nam Cung chủ tịch, tôi...."
"Gọi tôi là Tử Hàn." Anh một tay cầm ly rượu, giọng nói như chứa ý cười khác với buổi gặp mặt kia, một tay chống cằm nhìn cô, cô