Thượng Quan Liên Phong đối với ta dè chừng nhưng vẫn nể trọng, tuy hắn mang ta đến tiền tuyến nhưng ta lại không thể tham gia thảo luận quân sự bí mật với bọn họ.
Tình hình đã đến thế này, ta cũng không nghĩ sẽ dựa dẫm vào hắn, ta noi theo lời dạy của Mao Chủ tịch vĩ đại: “Tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm.”
Vệ Tình nhanh nhạy đã mua được địa đồ của người dân chuyên chăn nuôi xung quanh, dân du mục trời sinh luôn mẫn cảm với địa hình địa thế, địa đồ của họ được vẽ công phu không kém những bản vẽ chuyên nghiệp của quân đội.
Ta một bên vừa gặm đồ ăn, một bên nghiên cứu địa đồ, mùa đông ở biên cảnh Hiên Viên đang phát hết uy lực của nó, bên ngoài gió tuyết gào thét, bên trong trướng cho dù đã có rất nhiều than lửa sưởi ấm nhưng khí lạnh bức người vẫn len vào.
Kỳ thật ta phải cảm tạ thời tiết ác liệt này, nếu không ta nhất định sẽ không thể tập trung đầu óc nghiên cứu địa đồ.
Vệ Tình chỉ im lặng đứng ở một bên không nói gì, tiếng gió bên ngoài gào thét, trong lòng ta cũng vì thế mà thêm nôn nóng bất an.
Ta càng nghiên cứu địa đồ khu vực xung quanh, hai hàng lông mày càng nhíu chặt lại. Nếu như ta là Hiên Viên, chắc chắn sẽ tìm một chỗ vùng lân cận này để tập trung quân. Thế nhưng đường giáp giới của Hiên Viên và Tây Tần quá hẹp và dài, dẫn đến quân đóng tại các cửa khẩu bị phân tán đi hết, nếu có chuyện gì xảy ra, sẽ rất khó điều động người trong khoảng thời gian ngắn.
Hay nói cách khác, đại quân Hiên Viên bị phân tán, chỉ cần có bất cứ sai lầm nào cũng sẽ dễ dàng tạo thành lỗ hổng, tặng cho Tây Tần một cơ hội tiến công rất tốt.
“Dực, ngươi chẳng phải đang ra nan đề cho ta sao… Như vậy mà bức ta…”
Ta rốt cuộc cũng không chịu được cơn mệt mỏi rã rời kéo đến, đành ôm tâm sự nặng nề trong lòng nhắm mắt ngủ.
Mới nghỉ ngơi được vài canh giờ, ta lại bị ác mộng mà giật mình tỉnh giấc. Sau đó liền đứng dậy tìm Thượng Quan Liên Phong.
Thể lực của Thượng Quan Liên Phong cũng sắp tới cực hạn, hơn nữa, cả buổi tối đều trong quân trướng cùng các mưu sĩ bàn bạc, chưa chợp mắt ngủ tí nào, hắn trông càng lúc càng mệt mỏi. Thấy ta xuất hiện, hắn lại lên cơn đau đầu, đại khái là hắn cũng không rõ vì cớ gì mà lại đưa người như ta tới quân doanh.
“Trong quân xảy ra đại sự phải không? Nếu không, ngươi cũng sẽ không vội vã căng thẳng mà lao đến chỗ này.” Ta đi thẳng vào vấn đề, đem kết luận sau một đêm nghiên cứu hôm qua nói ra, làm Thượng Quan Liên Phong vô cùng kinh ngạc. Tuy lúc trước tài kinh doanh của ta đã làm hắn rất coi trọng, nhưng hắn đại khái cũng không nghĩ ta đối với quân sự cũng có học qua.
Thượng Quan Liên Phong hiện nay cũng đang bế tắc, không nghĩ được phương pháp nào tốt. Tình huống đã trở thành được ăn cả, ngã về không nên hắn cũng thẳng thắn nói hết cho ta, biết đâu ta lại có diệu kế giúp được Hiên Viên.
“Tình thế hiện nay rất nghiêm trọng, thám tử truyền tin liều mạng chạy trở về mật báo rằng, Tây Tần tân vương Tần Liệt đại hôn lần này chỉ là cái cớ ngụy trang cho việc kéo quân vào, hắn đã sớm lập kế hoạch hành động lâu rồi. Vọng tưởng thừa dịp này nhốt hoàng thượng, song song đó phong tỏa tin tức, làm cho Hiên Viên như rắn mất đầu rồi tập kích một trận quy mô. Thế nhưng hoàng thượng từ đầu đã chuẩn bị, không chỉ ngay lập tức thoát ly được khống chế của Tần Liệt, mà còn truyền tin tức động trời này về lại cho ta.”
“Tình huống hiện tại hai nước đang chiến tranh hết sức căng thẳng, nhược điểm lớn nhất của chúng ta chính là hoàng thượng vẫn còn đang bị Tây Tần khống chế, tuy mật báo nói đã phá được vòng vây thoát ra, nhưng viện binh của ta tới không kịp, nên rất có khả năng hoàng thượng lại bị Tây Tần bắt về, đến lúc Tây tần dùng tính mệnh của hoàng thượng uy hiếp thì Hiên Viên coi như rơi vào thế bị động…”
“Vậy mà vừa khéo, trong doanh trại lại xảy ra vấn đề.” Ta tiếp lời Thượng Quan Liên Phong.
Thượng Quan Liên Phong cả kinh, trầm mặc không đáp, cuối cùng thì thừa nhận.
Sau một hồi suy nghĩ nói: “Như ngươi đoán, chủ tướng và năm tên phó tướng của đại quân ở trung tuyến trong mật báo lần trước đã bị gian tế của Tây Tần trà trộn vào hạ độc giết chết. Vì vậy quân doanh hiện giờ vô chủ, quân tâm bất ổn, nên ta phải ngày đêm chạy vội tới đây để ổn định đại cục.”
Hai nắm tay ta nắm chặt đến mức trắng bệch, sự tình nghiêm trọng so với ta ước đoán cũng không sai biệt nhiều lắm.
“Hiện nay quân ở cánh tây cùng Tây Tần đại quân đang giằng co, chỉ có trung tuyến là chưa thấy động tĩnh. Ta tối hôm qua có bàn bạc với các tướng trong quân, chỉ có thể từ trung tuyến lẻn điều binh vào Tây Tần tiếp ứng bệ hạ. Ước chừng một ngày sau khi ta điều binh, Tây Tần chắc chắn sẽ đem đại quân áp đảo trung tuyến, phá vỡ ải Hàm U, sau đó vượt qua bình nguyên rộng lớn, tiến quân thần tốc đánh vào hoàng thành. Kỳ thật ngay từ