Buổi tối, Lãng Vân điện.
Ngày hôm nay chính là lễ tế tuyết mỗi năm một lần ở Hiên Viên, một loạt lễ mừng theo tập tục đã sớm được bố trí vào buổi tối. Tuyết ở Hiên Viên mang một ý nghĩa phi phàm, với dân tộc sống dựa vào chăn nuôi, phải dựa vào tuyết rơi hàng năm để đông chết những loại côn trùng có hại, rồi vào mùa xuân đầu năm sau, tuyết tan thành nước giúp thảo nguyên lại tưng bừng sức sống.
Ta là người ngoài nhưng lại là kẻ hăng hái bừng bừng nhất muốn thấy lễ hội rầm rộ, thế nhưng người định không bằng trời định, ông trời quăng từ đâu xuống một Trữ Nhi, làm tâm tình đang hưng phấn của ta một phát bị ném bẹp dí dưới đáy vực.
Trước mắt là những màn múa tuyệt đẹp, những vũ linh mong muốn hấp dẫn ánh mắt của vị hoàng đế trẻ tuổi tuấn mỹ đành chịu xui xẻo vì hoàng đế đang lơ họ, tâm tư Hiên Viên Dực đã từ lâu bay tới chốn trăng cao mộng ảo nào rồi, ta ngồi bên phải hắn, sắc mặt cũng thế mà không tốt, món ngon đầy bàn ta cũng không động đũa vào, chỉ cầm chén ngọc khẽ nhấm vài ngụm rượu cay như lửa.
Tâm tình hoàng đế hôm nay khác thường, đám người ở dưới từ lâu đã xì xào bàn tán, trong cung từ bấy đến giờ cũng không có chuyện gì bí mật, ngày hôm nay có chuyện động trời như thế xảy ra, chắc chắn đến buổi tối là cả người lẫn ngựa trong cung đều nghe được tin đồn.
Thái giám phụ trách giúp Hiên Viên Dực đọc văn tế nhắc mấy lần cũng không thấy hắn phản ứng, đại điện càng lúc càng rối tung lên. Vì vậy có một cựu thần không nhịn được đứng dậy.
“Bệ hạ, thần cả gan thỉnh cầu bệ hạ xử tử Ly Tuyết Trữ để triều đình và nhân dân trên dưới được bình ổn!” Lão nhân tóc đã hoa râm quỳ trên mặt đất nói, đại khái là một chân đã bước vào quan tài rồi nên mới có dũng khí đứng trước mặt rồng đưa ra thỉnh cầu lớn mật này.
Vậy ra người kia tên gọi Ly Tuyết Trữ… Ta cười nhạt, lão nhân này, đúng là không muốn sống, lo cả việc riêng của hoàng đế, cũng thật không hổ là trung thần.
Hiên Viên Dực nghe được ba chữ “Ly Tuyết Trữ”, rốt cuộc đầu óc cũng chịu từ chốn mông lung trên cõi thần tiên đáp xuống mặt đất, bất quá sắc mặt làm người ta ớn lạnh.
“Việc riêng của trẫm từ lúc nào thì đến lượt ngươi quản?” Hiên Viên Dực không hài lòng trả lời.
Lão nhân quỳ rạp trên mặt đất lã chã rơi lệ, “Bệ hạ, năm đó, ngài cùng tam vương tử tranh đoạt thiên hạ, thiếu chút nữa vì Ly Tuyết Trữ mà thất bại trong gang tất, lúc đó hắn câu kết cùng thủ lĩnh bộ lạc Cách Nhật Thứ phản bội ngài, suýt nữa đẩy ngài vào chỗ chết, quốc sư đã sớm nói người này là tai họa của Hiên Viên, không thể lưu lại! Bệ hạ! Hắn hôm nay bỗng nhiên xuất hiện, bụng dạ khó lường, lại gây cho bệ hạ ảnh hưởng lớn đến như vậy, người này thực sự không thể lưu được!”
Lão nhân không để ý đến bộ mặt Hiên Viên Dực đang run lên vì chuyện năm xưa của hắn bị nhắc lại trước mặt mọi người, Hiên Viên Dực không nổi giận mới là lạ. Ta lạnh nhạt nghĩ, tâm bị một loại cảm giác đau đớn quấn lấy.
“Lớn mật!” Hiên Viên Dực đập tay một cái ầm trên long ỷ, “Chuyện của trẫm không đến lượt nhà ngươi phê phán, đem hắn ra ngoài chém cho ta! Lần sau còn nhắc tới Ly Tuyết Trữ trước mặt ta, đều sẽ là kết cục này!”
Cấm vệ quân bên người hoàng đế lĩnh mệnh liền đem cựu thần kéo ra ngoài điện, đáng thương cho mọi người trong điện đều bị cơn giận của Hiên Viên Dực dọa cho một trận sợ hãi, chỉ dám cúi cúi rút lui câm như hến, không ai dám đứng ra nói một câu công bằng cho lão nhân trung thành và tận tâm kia.
Lòng người thật dễ thay đổi……
“Đứng lại cho ta!” Cả đại điện đang yên tĩnh đến độ nghe được cả tiếng kim rớt, bỗng đều giật mình vì một câu mệnh lệnh không biểu tình.
Cấm vệ quân đang kéo người ra ngoài đều ngừng cước bộ, cứ đứng tại chỗ không biết tiến hay lùi, mọi người trong điện, kể cả Hiên Viên Dực đều kinh hoàng ngạc nhiên không ít.
Bởi vì người phát ra mệnh lệnh chính là ta.
Ta chậm rãi đứng lên trong ánh nhìn chằm chằm của mọi người. Quần thần kinh ngạc vì ta từ trước đến giờ không nhúng tay vào chính sự, vì việc này mà xuất đầu, còn Hiên Viên Dực vì cái gì mà kinh ngạc, ta không muốn để ý tới.
Ta xoay người đến gần Hiên Viên Dực, hắn ngồi còn ta đứng, ta nhìn xuống mắt hắn, “Ta nói, nếu như ta là người thỉnh cầu xử tử Ly Tuyết Trữ, bệ hạ có đúng hay không cũng muốn đem ta ra ngoài chém?”
Khuôn mặt Hiên Viên