Khi tay ta vừa nhấc mành của trướng lên, phía sau truyền đến tiếng gọi yếu ớt, nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Ta như bị điện giật, theo bản năng liền quay đầu lại, thấy Hiên Viên Dực đang gian nan cố gắng mở mắt.
“Lân Nhi, đừng đi…”
Tay hắn hơi nâng lên, vươn về chỗ ta đang đứng.
Người như mê muội, ta lại trở về bên người hắn, nhìn đôi môi khô nứt của hắn đang mấp máy, ta gần như không nghe được hắn nói gì.
Thấy ta đứng ngơ ngác không phản ứng, Hiên Viên Dực với lấy cái chén bên cạnh.
Lúc tay hắn đụng vào cái chén, Vệ Tình chờ bên ngoài lâu không nhịn được đi vào tìm ta. Cái chén bị đụng, lắc lư muốn rớt xuống đất, may mà Vệ Tình nhanh nhẹn, tay phải điểm đại huyệt toàn thân của Hiên Viên Dực, tay trái đỡ lấy cái chén sắp rớt kia.
Sau đó ta lấy lại tinh thần, nhìn thấy ánh mắt thống khổ của Hiên Viên Dực, toàn thân một trận mồ hôi lạnh.
Hóa ra Hiên Viên Dực muốn làm cái chén rớt xuống đất — nhờ vào tiếng chén vỡ gây chú ý cho quân lính đứng canh bên ngoài, đến lúc đó, chắc chắn sẽ có rất nhiều binh lính dũng mãnh tiến vào, dù có Vệ Tình giúp ta trốn, e là cũng khó thoát khỏi ma chưởng của hắn.
Xem ra năm năm không gặp, Hiên Viên Dực vẫn như trước kia — tâm cơ thâm trầm, còn có cả dục vọng độc chiếm làm cho người ta sợ hãi nữa. Nếu không nhờ Vệ Tình phản ứng nhanh nhẹn, tình thế không biết sẽ phải xử lý như thế nào.
Ta biết hắn muốn nói, nhưng á huyệt thì triệu lần không thể giải được. Ta nắm chặt tay, có lẽ thời điểm ta nói “chỉ cần hắn tỉnh sẽ tha thứ cho hắn”, Hiên Viên Dực đã khôi phục ý thức. Đến bây giờ, đối mặt hắn, ta vẫn không kiềm được mà mềm lòng.
“Ngươi tỉnh rồi… tốt lắm…” Ta lấy lại bình tĩnh, nhìn ánh mắt mang theo vẻ cầu xin của hắn, “Ta tha thứ cho ngươi, thật sự tha thứ.”
Thanh âm bình tĩnh không cảm xúc, thấy hắn nghe ta nói xong thì lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, trong lòng ta lại căng thẳng.
“Nhưng tha thứ cho ngươi cũng không có nghĩa là ta sẽ ở lại bên cạnh ngươi.” Ánh mắt hắn buồn bã, có chút cảm giác không thể tin được.
“Những chuyện trong quá khứ, như việc ngày hôm qua, đều đã chết… Ngươi và ta cũng không phải là người năm năm trước, cho dù tình ẩn phá, ta cũng đã không còn tự tin yêu ngươi thêm một lần nữa. Cám ơn ngươi đã thay ta chắn một kiếm trên chiến trường, chúng ta đã thanh toán xong, về sau sẽ không còn ai nợ ai. Nếu còn duyên sẽ có thể tái kiến, đến lúc đó sẽ quyết định chúng ta là bằng hữu hay địch nhân!”
Nói xong những lời muốn nói, ta dứt khoát đi ra khỏi hoàng trướng, Vệ Tình hơi do dự một hồi, thở dài rồi cũng theo ta đi ra.
Vệ Tình có lẽ hiểu được tâm tình của ta, nên không hỏi gì hết, chỉ yên lặng nhìn ta lên ngựa, hắn cũng tự mình cưỡi ngựa, đuổi sát đằng sau ta.
Gió vẫn đầy mùi cỏ như trước, nhưng hoàn cảnh bây giờ và trước kia đã khác xa rồi — trút được gánh nặng liền như đại bàng tung cánh, ưng bay trời cao.
Ta cười vui sướng, chạy trốn về hướng Đại Á xa xôi.
Giục ngựa phi thật nhanh gần một ngày một đêm, ta xác định đã rời khỏi quan đạo thông giữa Hiên Viên và Đại Á, bắt đầu đi vào một khu rừng dày đặc. Đường rừng gập ghềnh khó đi, nhưng cây cối rậm rạp là cách tốt nhất che dấu hành tung bí mật.
Huyệt đạo của Hiên Viên Dực không bao lâu sau sẽ được giải khai, vì phòng ngừa hắn đuổi bắt và thích khách ám sát của Tây Tần, ta cùng Vệ Tình và một số ít người tiếp ứng của ta đều tiến hành dịch dung cải trang, ta bị bắt ngồi trong một cái xe bò rách nát, cực độ buồn bực.
Bởi vì thay đổi lộ trình đi đường nhỏ, ngoằn ngoèo hơn so với quan đạo. Xe bò cùng tuấn mã dĩ nhiên là không thể so tốc độ, hiện tại đã vui vẻ lết chậm rãi gần một tháng, rốt cuộc cũng chuẩn bị tới một trấn nhỏ ở giáp giới Đại Á và Hiên Viên, thật là làm cho người ta không khỏi