Thời điểm ta mở mắt ra, quả nhiên thứ đầu tiên nhìn thấy vẫn là tên nam nhân chết tiệt kia.
Bỏ cánh tay bá đạo đang ôm ngang lưng ra, vận động cơ thể sắp nhuyễn thành bún, đem quần áo quăng lung tung trên mặt đất mặc lại vào người.
Người nào đó cũng thật thông minh mà im lặng, chỉ nhặt giúp quần áo cho ta.
“Cút ngay!” Ta gạt đi bàn tay cầm quần áo đưa cho ta, “Lật tức biến mất cho ta!”
“Lân Nhi, đã đói bụng chưa? Ăn trước chút gì đó…” Hiên Viên Dực hoàn toàn không để ý đến lời ta nói.
“Con mẹ nhà ngươi, đem Đại Á hoàng cung thành cái gì thế hả? Muốn đến thì đến, đi thì đi?” Ta cực tức giận, thư, bút và những thứ linh tinh bắt được đều ném về phía hắn, “Ngươi như vậy tự tin ta sẽ không gọi người tới bắt ngươi sao?”
Hắn không trốn tránh, chỉ đứng yên hứng tất cả mọi thứ ta ném tới.
“Lân Nhi…… Ta…”
Ta bị hắn làm cho tức điên lên rồi, “Ta bảo ngươi cút đi!” Mắt không nhìn nhưng tay sờ trúng thứ gì thì liền ném thẳng vào đầu hắn.
Hắn vẫn đứng yên như cũ, đồ chặn giấy làm bằng ngọc ném trúng đầu hắn, âm thanh phát ra trầm trầm nặng nề.
Máu bắt đầu chảy xuống, chảy qua hai má, rớt xuống mặt đất, tích lại thành những vệt đỏ tươi.
“Ngươi……” Vì sao không né tránh…
“Lân Nhi… Thực xin lỗi…”
Không có sinh khí, không có tức giận, không có gì hết. Hiên Viên Dực dùng ánh mắt của con chó nhỏ bị chủ nhân vứt đi nhìn ta.
“Đem quần áo mặc vào đã, đừng để bị cảm lạnh…”
Hiên Viên Dực đặt quần áo của ta trên bàn cách đó không xa, rồi đi ra khỏi cửa.
“Đáng giận! Đáng giận!” Ta đem toàn bộ mọi thứ trên bàn hất xuống đất.
Hiên Viên Dực! Vì cái gì lại xuất hiện trước mặt ta, thật vất vả, rõ ràng thật vất vả mới làm tâm bình tĩnh lại, rồi sau đó lại bị hắn làm rối hết lên…
Ta nắm chặt quần áo trong ngực.
Không để ý đến đống hỗn độn trên mặt đất, ta ra ngoại viện gọi thị tì vào hầu hạ tắm rửa, chải đầu, lúc sau thì mệt mỏi ngồi trên kiệu bãi giá đến phủ đệ của Vệ Tình.
Ta có thể gọi Vệ Tình tiến cung, nhưng vì không muốn bứt dây động rừng, nên ta gắng chịu đựng thân thể mệt mỏi mà ra ngoài cung.
Nhưng việc lại xảy ra ngoài dự kiến của ta, có người so với ta còn nhanh hơn, khi ta tới phủ đệ của Vệ Tình, người đã sớm đi mất rồi. Thuộc hạ trình lên một bức thư lưu lại của Thượng Quan Liên Phong, ta xem xong liền nghiến răng nghiến lợi, tức khắc đem tờ giấy vỏn vẹn dăm ba câu xé nát.
Bởi vì thư chỉ viết: Vệ Tình ta mang đi. Còn nữa, hoàng thượng thật lòng yêu ngươi.
Đương nhiên, “hoàng thượng” trong thư không phài là ta mà là Hiên Viên Dực.
“Chuyện của ta không cần đến các người làm gà mẹ đi quản!” Ta căm giận phất tay áo rời đi, bãi giá hồi cung.
Vài ngày sau, Hiên Viên Dực cũng biết thức thời, không xuất hiện chọc giận thần kinh mẫn cảm của ta nữa, nhưng mỗi sáng sớm, đều phát hiện trong phòng tẩm cung đều có vật phẩm mới lạ.
Ngày đầu tiên là xuyên mứt quả, bên cạnh còn có hộp thuốc mỡ điêu khắc tinh xảo. Ta cầm lên ngửi một chút, đây chính là “thánh phẩm chữa thương” ta trước đây ở Hiên Viên vẫn hay dùng mỗi khi dục vọng được buông thả bạt mạng, còn kia chính là đặc sản từ Hiên Viên, ta nhớ rất rõ…
“Hiên Viên Dực súc sinh…” Thuốc mỡ tùy tay ném qua một bên, nhìn thoáng qua mứt quả ở trên giá bút, cầm nó lên, ném nốt vào góc phòng.
“Khi ta là đồ con nít…”
Ngày hôm sau thức dậy, cung nữ phụ trách hầu hạ thay quần áo bưng lên một bình hoa linh lan.
“Mùa này có thể nhìn thấy loại hoa này, thật là hiếm. Không biết là tiểu thái giám hay cung nữ nào cẩn thận như vậy, vì hoàng thượng chuẩn bị?”
Khóe miệng ta nở ra một nụ cười lạnh.
“Ném hoa kia đi cho ta.” Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cung nữ, lòng ta thoải mái vào triều sớm.
Ta cũng không phải đàn bà, cần thứ này làm gì?
Ngày thứ ba…
Ngày thứ tư…
Liên tiếp nửa tháng, ta mỗi ngày đều nhận được một niềm vui nho nhỏ xinh đẹp. Tuy đều là thứ bình thường chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy– thật ấm áp…
Nhưng mà ta cũng không để ngoại lệ, tất cả đồ đều kêu cung nữ xử lý hết, mà hắn cũng không chịu bỏ cuộc, mỗi ngày đều để đồ lại trong cung.
Đêm khuya.
Xử lý xong những tấu chương tồn đọng, ta day day cái trán đang phát đau, một năm gần đây thiên