Một tháng sau,
Ta ngồi ngay ngắn, mặt không chút thay đổi nhìn tổng quản thái giám đọc to từng cái tên đang trình lễ vật chúc mừng hôn lễ của ta ở đại đường.
Các quốc gia đều phái tới những sứ giả có thân phận tôn quý, có những tiểu quốc thì tự hoàng đế của mình đến chúc mừng. Bởi vì hai năm nay Đại Á uy chấn, đặc biệt rất phát triển thông thương đường biển, rất có tiếng ở vùng biển Đông, vì thế những quốc gia có thông thương cùng Đại Á cũng phái sứ giả tới, mang đến những kỳ trân dị bảo mà người ở Trung Nguyên chưa bao giờ thấy qua, làm cho đại quốc Hiên Viên và Tây Tần đang trú ở Đại Á hơi có chút mất mặt.
Thần tử bên dưới ai cũng tươi cười, như thể đây là việc vui của chính bản thân họ. Đám cưới lần này, công chúa không phải từ đại quốc Hiên Viên hay Tây Tần, mà từ một đảo quốc tên Lưu Cầu ở phía nam Đại Á. Quốc vương của Lưu Cầu tuổi tác đã cao, không có con trai, chỉ có một cô con gái yêu quý. Quốc vương Lưu Cầu sớm nhiều lần hướng Đại Á gợi ý, chỉ cần cưới công chúa Lưu Cầu, Lưu Cầu nguyện ý trở thành nước phụ thuộc Đại Á. Kỳ thật nói trắng ra chính là sát nhập quốc gia. Tuy Lưu Cầu có vị trí địa lý quan trọng, nhưng diện tích đất nước nhỏ, dân cư và tài nguyên đều ít, nếu không dựa vào hôn lễ với những cường quốc sẽ khó bảo vệ thân mình. Mà Đại Á vì yêu cầu thông thương trên biển, nên Lưu Cầu đối với chúng ta trở nên rất quan trọng, đấy có thể trở thành cảng dừng chân cho tàu thuyền sau khi rời bến và khu vực tiếp tế lương thực cùng nước uống.
Đám cưới lần này mà thành công, đối với Đại Á sẽ là trăm lợi không hại. Ta ngồi với thần kinh trống rỗng trên long ỷ, do lễ tiết, khóe miệng vẫn hiện nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong đáy mắt không hề xuất hiện tươi cười thật sự.
Sau khi Hiên Viên Dực đi, Vệ Tình lại trở về, hắn đứng một bên lo lắng nhìn ta. Ta cho hắn ánh mắt “Ta không sao” rồi lại tiếp tục ngồi ngay ngắn, hoàn thành cho xong đám lễ tiết phiền phức.
Hiên Viên cùng Tây Tần không hổ là đại quốc, tuy trong quá khứ cùng Đại Á không hòa thuận gì cho lắm, nhưng vì chứng tỏ uy danh, lễ vật đưa tới so với các tiểu quốc nhiều gấp bội. Đặc biệt là Hiên Viên, số lượng lễ vật gấp đôi Tây Tần.
Lúc lễ vật của Hiên Viên được đưa tới, sứ giả Hiên Viên cũng bắt đầu đọc thư chúc mừng. Chỉ là lời chúc mừng dài dòng, từ đầu tới cuối đều là chúc quan hệ hai nước vĩnh viễn hòa thuận, không phát sinh chiến tranh, chúc Đại Á mưa thuận gió hòa linh tinh gì đấy, hoàn toàn không có những lời chúc mừng hôn lễ thường thấy như “Vĩnh kết đồng tâm” hay “Bách niên giai lão”.
Không biết Hiên Viên Dực chuẩn bị đống lễ vật và soạn những lời chúc mừng này với tâm tình như thế nào. Ta bên này đối với tình cảm báo đáp đã không hy vọng gì nữa, nhưng nhìn thấy lễ vật Hiên Viên đưa tới, đáy lòng vẫn không nhịn được lại co rút đau đớn.
Ba ngày sau, Vệ Tình dẫn cấm vệ quân hộ vệ ta tới vùng biển giáp giới giữa Đại Á và Lưu Cầu, chuẩn bị lễ tiết long trọng nghênh đón Lưu Cầu công chúa sắp trở thành hoàng hậu Đại Á.
Ngày kế, thuyền của công chúa lướt qua eo biển an toàn vào Đại Á cảnh nội. Ta đứng trên đài cao, nhìn thấy xa xa, người hầu đang đỡ công chúa rời thuyền.
Ta tự giễu mình, nói với Vệ Tình đứng bên cạnh; “Ta thật ác độc phải không? Tự nhiên lại muốn thê tử tương lai của mình gặp nạn trên biển chết… Như vậy, ta chỉ cần ra trả linh vị của nàng về nhà thật tốt…”
“Chủ tử…” Vệ Tình lo lắng nhìn ta.
“Ha hả…” Tiếng cười so với tiếng khóc còn khó nghe hơn, “Ta nói đùa thôi! Ngươi thật ngốc, theo ta lâu như vậy còn bị ta lừa. Ngươi yên tâm, ta sẽ đối xử với nàng thật tốt, sẽ chiếu cố nàng thật tốt, bảo hộ nàng cả đời.”
“Nhưng mà…” Vệ Tình do dự, “Ngươi cả đời cũng không yêu thương nàng, đúng không?”
Ánh mắt ta buồn bã, “Có lẽ thế… Mỗi người đều có con đường phải đi của riêng mình, đây là vận mệnh của hắn.” Ta xoay người, “Cũng là của ta…”
Xắp xếp đoàn người và công chúa ở trong một đại trướng gần với hoàng trướng nhất, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành về quốc đô cử hành hôn lễ.
Bờ biển ban đêm thật yên lặng, tiếng thủy triều đánh vào bờ rồi lại dạt ra biển vang lên, làm cho tâm tư khó bình tĩnh được của ta càng thêm loạn.
Ngủ không được, ta tiện tay phủ lên người một chiếc áo khoác rồi đi ra ngoài trướng.
Dọc đường đi đều có thể thấy binh sĩ đang uống rượu ăn mừng, bọn họ có chút lớn mật, giữ chặt ta, muốn ta cùng uống một ly.
Vệ Tình từng nói qua, hình tượng gần gũi với dân chúng của ta rất có ảnh hưởng trong quân đội, không ngờ được bọn lính không ngại thân phận ta, muốn ta cùng uống rượu với bọn hắn.
Lần đầu tiên, ta cảm nhận được thế nào là thật sự hòa nhập với quốc gia này, quả thật đất nước này đã trở thành một bộ phận không thể thiếu. Loại cảm giác được người khác đòi hỏi cùng dựa dẫm quả thật không sai. Tiếng cười phát ra từ nội tâm hiếm thấy, ta ngồi trên chiếu, cùng bọn lính chè chén.
Bởi vì ta xuất hiện, bọn lính ai nấy cũng sôi trào, không khí nhất thời vô cùng tưng bừng, ngoại trừ những binh lính vì nhiệm vụ không thể uống rượu, còn lại