Từ hôm nó mang tiếng thách đấu với mấy người trong hai bang hội kia bao nhiêu sự kiện lạ ngồi trong lớp My không còn quay xuống nói chuyện với nó, thầy cô giáo toàn tia lúc nó đang bay bổng, hay bắt gặp ánh mắt ghen ghét của Hạnh.Tủ giày bị nhét đầy đinh, bánh dao lam bị nhét trong hộc bàn hay đang ngồi ăn thì có gián rơi vào trong khay cơm.Nó chẳng để ý mấy chuyện vớ vẩn ấy.
Còn 1 ngày tới ngày thi, còn đôi chỗ không hiểu lắm nó quyết định lên thư viện.
Kétttttt…cánh cửa kêu làm nó ghê cả người bình thường đâu có ai tới đây.bất chợt một cuốn sách lao thẳng đến phía nó đang đứng khụy chân xuống tránh cuốn sách nó đưa mắt tìm hung thủ.-ít nhất trò này nó thấy thú vị không đâu có người chịu bỏ thời gian chơi trò phản xạ nhanh với nó.
-Lại là anh à-Nguyên nhìn thấy Thành đang đứng dựa lưng vào thành bàn.
-Cô phản ứng nhanh đấy không như người khác rách mặt như chơi-Thành
-” Hứ thân thủ phi phàm của ta mà bị một cuốn sách đánh bại sao”-Nó nghĩ
-Anh cứ nói đùa-nó ra vẻ sợ hãi
-Cô tới đây làm gì?-Thành
-Tới trả sách với lại mượn thêm mấy quyển nữa có vài phần kiến thức hơi rắc rối-Nguyên
-Có cần tôi chỉ giúp không?-Thành hỏi quan tâm
Nguyên nhìn hắn dò xét-Hôm nay anh ăn phải cái gì hả?
-Cái gì là cái gì bộ tôi khác lắm sao-Thành
-Một con người độc ác tàn nhẫn ra tay là giết như anh mà có lúc…Tôi có nghe nói hình như anh có những biểu hiện lạ từ một năm trước hả?-Nguyên
-Ai nói cô vậy-Thành đi tới chỗ nó đang chọn sách.
-Chắc mọi người tự nhận ra thôi-Nguyên rờ tay trên giá để sách-Bộ anh bị vướng lưới tình hả?
-À..a…tôi…tôi-Thành hơi ngượng mặt
-Her giờ tôi mới biết động vật máu lạnh biết ngượng cơ đấy-Nguyên thấy lạ trước biểu hiện của anh ta.
-Cô muốn nghe chứ?-Thành giờ đã ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
Hô hô anh ta bị làm sao thế nhỉ, có tâm trạng tâm sự cơ à, vậy thì tôi chiều, hehe, mấy người này toàn chui đầu vào dọ-nó nghĩ nhanh rồi ôm sách ngồi xuống cạnh hắn.
-Cô còn nhớ có lần tôi nhận nhầm cô là một người khác chứ?-Khánh mắt nhìn ra cửa.
-Rồi sao?-Nguyên nhìn hắn( anh ta cũng không đến nỗi nào).
-Đó là người tôi rất yêu nhưng đó lại là người tôi không nên yêu-Thành
-Anh yêu đơn phương-Nguyên
-Cũng không hẳn vậy tôi cũng thấy cô ấy có chút rung động-Thành quay lại nhìn nó.
-Nhìn gì tôi bộ mặt tôi dính gì hả?-Nguyên nhăn mặt.
-Cô có nét giống cô ấy-Thành
-Giờ cô ta đâu anh giấu rồi hả?-Nguyên hỏi ngớ ngẩn
-Cô ấy mất rồi trong một tai nạn-Thành cúi mặt xuống giấu gì đó
-Cô ấy là ai mà khiến anh có vẻ đau khổ với lại có lẽ làm anh thay đổi con người ác thú đó?-Nguyên
-Cô ấy là Trịnh Ánh Kim, con gái tập đoàn xây dựng Trịnh Nhất Thịnh.
Nó bất ngờ khi nghe xong 2 cái tên quá đỗi quen thuộc với mình làm rớt cả mấy quyển sách đang cầm trên tay.Chuyện gì thế này,hắn ta yêu bà Kim nhà mình ư có lẽ việc này không đơn giản như nó nghĩ
-Hỳ tôi xin lỗi, tôi nghe tên của họ quen quen.
Thành thở dài.
-Nổi tiếng khắp khu vực châu Á mà.
-Nhưng tôi nghe nói cô ấy đang ở Mỹ mà?-Nó hỏi để khẳng định xem có đúng là cô ta không
-Hai năm trước cô ấy về đây, 1 năm sau thì tôi gặp cô ấy-Thành vẻ mặt buồn buồn.
Đúng là bà Kim nhà mình nhưng sao hắn nói là đã chết rồi.Khó hiểu quá-Nó vò đầu suy nghĩ.
-Tôi phải đi đây-Thành đứng dậy chào nó rồi đi thẳng-Cầu mong cô đừng thắng bọn kia, sang bang của tôi cũng được đó.hắn quay lại đá đểu nó.
Nó chẳng thèm đáp lại, đầu nó