Te te tởn tởn Nguyên chạy lên phòng hiệu trưởng.
-Ông chú…-Nguyên tịt hẳn lời khi thấy cảnh không nên thấy
-E hèm..đây là nơi có tôn ti trật tự yêu cầu hai người…-Nguyên hắng giọng làm bà cô Thanh với ông chú Khánh Vương của mình đỏ cả mặt.
-Tôi xin phép xuống văn phòng-Cô Thanh chạy nhanh qua mặt nó.
-Già còn ** ông chú nhỉ-Nguyên cười ranh mãnh.
-Con bé này không ở lớp lên đây làm gì?-Ông Vương chỉnh lại cà vạt.
-Không lên làm sao thấy cảnh tình tứ của hai cô chú chứ-Nguyên
-Thôi nói nhanh ta còn làm việc.
-Her chú bảo cháu lên đây mà.Sao giờ hỏi vặn lại cháu?
-Ấy quên, giày và đồng phục thể dục của cháu đây( Trường này học giờ thể dục thất thường).-Ông Vương đưa nó một cái túi.
-Chuẩn theo ý cháu, có lẽ đồng phục trường này được chăm chút nhất chú nhỉ-Nguyên đá đểu ổng
-Đi ra nhanh, mau-Ông Vương xua nó không thương tiếc.
-Nhớ là ông thầy thể dục kinh khủng lắm đấy, cố mà giữ thân nha cháu, thân tàn ma dại là ta vui rồi-Ông đẩy Nguyên ra cửa đánh rầm trước mặt nó.
-Cái ông này lâu không chỉ bảo nên được nước bắt bẻ mình đây mà-Nguyên bực cả người.
Híc híc, hức hức…tiếng ai khóc thút thít…
-Do trời hay sao mà hôm nay ai cũng ấm đầu hết ý, tự nhiên nghe thấy người khóc là sao-Nguyên thấy lạnh gáy.
-Mình chỉ nghĩ vớ vẩn sáng bảnh mắt này mà có ….
-Hây Hà , người rên rỉ là cậu hả?-Nguyên thấy Hà đang ngồi trên ghế đá cạnh vườn hoa.
-Tớ không sao, chỉ là..-Hà nức nở.
-Bình tĩnh tớ sợ người ta khóc lắm-Nguyên lúng túng( nó đâu phải là con trai nhỉ).
-Giày tớ bị rạch hết rồi, làm sao giờ?
-Đi mua đôi mới đi, ngồi đây khóc chi-Nguyên an ủi
-3 phút nữa đến giờ học rồi, quán cách đây xa lắm.-Hà còn khóc to hơn.
-Đừng làm tớ cuống-Nguyên hét lớn.
-Thế này nhá, cậu cầm đôi này đi-Nguyên đưa đôi giày của nó cho Hà.
-Còn cậu?-Ông thầy không tha đâu đó-Hà thôi khóc.
-Khỏi tớ tự lo được-Nguyên cười lớn để Hà yên lòng.
-Cảm ơn cậu-Hà bước đi nhanh cách nó khá xa-” Nguyên à tớ xin lỗi “.
-Haizzz lại vác mặt lên cái phòng đó hả.Chỉ còn 3 phút.Nguyên nhếch môi cười rồi tức tốc chạy lên phòng hiệu trưởng.
-Cả lớp tập chung-tiếng ông thầy Đạt vang lên ồm ồm.
-Nguyên đâu My-Khánh không thấy nó đâu.
-Lúc nãy bảo đi lấy giầy mà-My ngó ngang dọc tìm nó.
-Chậm mấy phút nữa bọn mình khó mà xin cho cậu ấy đó-Duy
-A kia rồi-My thấy nó đang chạy tới.
-Đồng phục có còn giày thể dục cậu đâu-My nhìn xuống chân nó.
-Tớ bị mất rồi.Híc.-Nguyên giả khóc
-Cô đúng là hậu đậu.-Khánh mắng nó luôn.
Lúc Nguyên chạy tới phòng hiệu trưởng thì cửa phòng khóa, không biết ổng Vương tẩu đâu nhanh thế.
-Thưa thầy bạn Nguyên vào lớp muộn-Hạnh the thé cái giọng nói lớn.
-Cô Hồ Hạ Nguyên, lý do vào muộn?-ông Đạt mặt lạnh băng làm nó cũng khiếp.
-Bạn ý không có giày thể dục kìa thầy-Cô gái vô duyên nào đó bon