Nguyên lại mơ thấy kí ức lúc sáng, nó muốn chìm sâu trong kí ức đó nhưng một cảm giác kì lạ kéo nó trở về thực tại.Bàn tay ấm áp của ai đó nắm chặt lấy tay nó, cố gắng hé mí mắt, nó nghe loáng thoáng.
-Cô đúng là đồ ngốc, bị thương vậy mà vẫn cố sức chạy, muốn tý nữa là vết thương nhiễm trùng rồi.Thằng khốn nào làm cô bị thương vậy-Tay hắn nắm chặt hơn.
-Chẳng hiểu sao tôi lại thích một người ngốc như cô cơ chứ.
-Là Khánh.
-Anh đang nói cái gì vậy??-Nguyên lay người, vết thương đã yên ổn.
-À ..tôi..cô tỉnh rồi hả? -Khánh lúng túng bỏ tay mình ra.
-Phải rồi , tôi đang ở đâu vậy?-Nguyên mở to mắt nhìn xung quanh.
-Nhà tôi.
-Sao lại đưa tôi về đây?-Nguyên nhăn mặt.
-Cô giữ sức đi, đã yếu lại còn hỏi nhiều.
-Bọn họ có ở đây không?-nó vẫn cố nói.
-Ai? à họ có tới hôm qua nhưng cô chưa tỉnh nên tôi lùa về hết rồi-Khánh nhe nhởn.
-Có nghĩa tôi ở đây đã 2 ngày-Chột nghĩ ra gì đó nó vội sờ tay vào túi móc điện thoại ra nhưng chưa được hoạt động mạnh, mặt nó nhăn lại đâu đớn.
-Cô khó bảo thật đấy, nằm yên đi- Khánh kéo tay nó bắt nằm xuống.
-Anh có nói gì với ông tôi không đấy?
-Có.Ông cô bảo cô có chết đừng về nhà-Khánh nhe răng cười nhìn nó.
-Tôi không có sức đùa với anh, đồ con bò-Nguyên ngoảnh mặt ra bên khác.
-Nể cô là người bệnh đó.Tôi xuống nhà đây, cô cứ ngủ đi-Khánh đi ra khép nhẹ cánh cửa sau lưng.
-” Anh mới là đồ ngốc”
Nguyên liếc nhìn căn phòng rồi chìm vào giấc ngủ.
Bị một mùi lạ đánh thức, nó đưa mắt tìm kiếm nơi bắt nguồn, tên Khánh đang loay hoay bê một tô gì đó.
-Này, tôi phải công nhânj cô là heo luôn, mũi thính thật-khánh đặt tô cháo xuống.
-Cái gì vậy?-Nguyên không thể dời mắt khỏi cái màu quái dị kia.
-Cháo cho cô đó.-Khánh thổi thổi tô cháo.
-Này, đừng có thổi nữa, nhìn thấy ghê-Nguyên vực người dậy.Khánh cầm tay nó kéo mạnh lên.
-Anh có biết chăm sóc người bệnh không vậy-Nó ôm bụng kêu oai oái.
-Cô không sao chứ, tôi lỡ tay-Khánh lo lắng.
-Cái lỡ tay của anh cũng khiến người khác chết ra đấy rồi.
-Hừm, cô tự múc lấy mà ăn-Khánh bực mình dúi tô cháo vào tay nó.
-Áaaaaa…nóng chết mất-Tý nữa thì đổ.
-Cô hậu đậu vừa thôi đừng để phí công tôi nấu chứ
-Anh mà biết nấu cháo á?????-Nguyên ngạc nhiên nhìn hắn.
-Đại công tử ta gì mà chả làm được -Lại tự đắc rồi.
-Há miệng ra tôi đút cho, nhanh-khánh nói như ra lệnh vậy.
Hơi lưỡng lự những cũng kệ, nó đang đói sôi bụng đây.Vừa cho được một thìa thì nó biết giá trị món cháo đại công tử nấu rồi.Hối hận cũng đã muộn.
-Thế nào, tay nghề cao đúng không?
-Ự…ừ..ngon lắm-Nguyên gượng cười cố nuốt cho kì được cái thứ hắn chế ra, vừa ngọt lợ lợ, vừa đắng , vừa mặn, vừa chua.Tay nó nắm chặt vào cái chăn bên dưới để khỏi thoát ra cái cảm xúc đau khổ hơn tra tấn này.
-Từ bé đến giờ tôi chưa từng thấy đứa con trai nào nấu ngon như anh-Nguyên dãn mặt.
-Thật hả?Tôi vẫn chưa nếm thử-Khánh định múc một thìa lên ăn thử thì bị nó ngăn lại.
-Không được.Ăn chung với người bệnh ráng chịu bị lây nhá-hắn ta mà ăn vào thì…?
-Thôi vậy.-Khánh .
Nguyên ơi…..!!!!
Tiếng bọn Tiểu My dưới nhà vang lên.Khánh đặt tô cháo xuống bàn, ra cửa gọi bọn kia lên.Nó nhanh chóng với lấy cốc nước, tu một hơi cho bớt kái vị kia đi.
-Hello….ô..ồ..ô-cả 3 chen chân vào phòng.
-Khỏe rồi chứ cô nương?-Luân.
-Ngủ khỏe thật đấy bọn tôi đợi mãi mà không tỉnh-Duy
-hay là có người chăm sóc kĩ càng nên không muốn tỉnh-My trêu nó.
Nguyên cau mày nhìn My