Ngồi trên hàng ghế chờ tại nhà ga sân bay, nó thấy hồi hộp nhưng tâm trạng không thể vui lên được.
-Sao mặt con ủ rũ vậy?-mama lay người nó.
-Có thực sự hai người muốn con về đó không? Nếu mama không thích con sẽ hủy chuyến bay ngay.
-Mama rất vui khi con nói vậy nhưng chúng ta còn hạnh phúc hơn nếu con gặp lại được người thân của mình-mama ôm nó vào lòng.
-Hai người là bama nuôi của con mà, chẳng phải cũng là người thân sao?
-Con bé này-bà Dewey cốc đầu nó.
-Không họ tìm con dù chỉ một lần, có gì đó kì lạ-Nguyên.
-Con ở tận bên này thì làm sao biết được họ có cho người tìm hay không.
-Con rất nhớ ông và mọi người, một năm trôi qua họ có nhớ không nhỉ?
-Baba con chạy đi đâu rồi không biết, ngồi đây đợi mama nha-bà nói xong đứng dậy đi luôn.
Nguyên ngồi dậy, vỗ má lấy lại tinh thần.
-Cô có thể ngồi đây chứ?-Nguyên ngước mắt lên nhìn người đứng trước mặt.Ngơ ngác
-Là cháu à, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây-Người phụ nữ ấy mỉm cười.
-Cô Emily Qunie , tổng giám đốc công ty MJ?-Nó đoán mò vì bộ dạng cô ấy lúc này giống hệt lần gặp đầu.
-Cô cứ ngồi đi ạ-Nguyên đặt túi xách sang ghế bên cạnh
-Cháu đi du lịch hả?
-Cháu sang Việt Nam cùng bama.
-Việt Nam? Trùng hợp ghê cô cũng về đó thăm gia đình.
-Dạ.Cháu nghĩ cô là người gốc ở đây?
-Mười mấy năm trước cô sang đây làm ăn, giờ về gặp đứa con đang học bên ấy.Cô đã từng có một đứa con gái trạc tuổi cháu-Giọng cô ấy trầm xuống.
-Chắc hẳn bạn ấy xinh đẹp và tài giỏi giống cô vậy.
-Ta được tin nó mất gần 1 năm trước, và cũng chưa trông thấy lúc nó trưởng thành.-vài giọt lệ rơi xuống tay
-Xin lỗi đã gợi lại chuyện buồn của cô.-Nguyên
-Không sao.Nỗi đau nào cũng phải vượt qua.-Cô gạt nước mắt, thở dài.
-Không phiền cháu nữa, cô vào trước đây.Bye.
-Đi nào con-bama nó đã tới.
-Vâng.
Sáng hôm sau.Tại đất nước xinh đẹp của nó.
-Woaaaaa….lâu rồi mới hít thở không khí này.-Nguyên ngó đông ngó tây.
-Cẩn thận nha, thư giãn đi, không lại lăn ra ốm-ông Ron
-Ở đây bình thường vẫn nóng vậy à?-bà Dewey.
-Không phải mama từng sang đây sao?
-Có mấy ngày thôi.Anh gọi người chưa?-bà quay sang ông Ron.
-Họ đến rồi, ở ngoài kia, chúng ta về ngôi biệt thự đó luôn chứ?
-Bama mua nhà ở đây luôn ạ?
-Lần đi trước, mama con đòi mua bằng được.Đi thôi.
Trên xe …
-Hai người đều nói được bằng tiếng Việt phải không ạ?-Nguyên
-Chúng ta học qua để giao tiếp với đối tác, nhưng vẫn cần người phiên dịch-ông Ron
-Lần này tới đây, học thêm để hòa nhập hơn vậy-mama nó.
-Một năm mà thay đổi ghê vậy-Nguyên trườn người ra cửa kính xe.
-Ham thế, tý rơi cổ bây giờ.-ông Ron kéo nó lại.
-Tuy vẫn nóng nhưng mọi thứ lạ lẫm thật-Nguyên.
-Con rất vui đúng không?-mama tươi cười nhìn nó.
-Con sắp xếp hành lý xong rồi đi thăm họ luôn hả?-ông Ron
-Để chiều ạ, con phải nghỉ đã , mệt chết được.-nó cố sức thở mạnh.
-Hết điều để nói-mama nó lắc đầu nhìn cô con gái.
Xe nhanh chóng vụt đi, Nguyên nhận ra con đường dẫn tới nhà