Chương 107: Ưm... A...
Beta: Utano_Yuuki
Diệp Hiểu Tư nhẹ nhàng ôm Nhan Mộ Sương càng thêm sát mình hơn, nở nụ cười gian, "Cho nên... Nương tử dẫn em tới phòng ngủ để làm gì?"
Có hơi kinh ngạc nhìn nụ cười, cùng với đôi mắt dường như biết rõ mọi thứ của cô, Nhan Mộ Sương bỗng nhiên bật cười, "Tướng công ngốc của chị hình như đã thông minh hơn rất nhiều."
"A..." Diệp Hiểu Tư đỏ mặt, chóp mũi khẽ chạm vào chóp mũi của Nhan Mộ Sương, "Tướng công ngốc dù cho có thông minh hơn đi nữa thì cũng vẫn là tướng công ngốc của nương tử."
"Như vậy..." Khóe miệng hơi nhếch lên, Nhan Mộ Sương câu cổ cô quyến rũ nói, "Tướng công có nguyện ý không?"
"Cầu còn không được..."
Diệp Hiểu Tư cúi đầu lẩm bẩm, ngay sau đó, nhẹ kéo Nhan Mộ Sương cùng nhau ngã xuống giường, hôn từng cái xuống chân mày, gương mặt, môi...
"Đáng ghét..." Nữ nhân bị cô đè ở dưới người hơi tức giận, giơ tay lên ngăn người đang hoành hành trên mặt mình, "Ý của người ta không phải như vậy mà."
Đôi mắt trong suốt của Diệp Hiểu Tư nhìn thẳng vào nàng, mỉm cười hiểu rõ, cô hơi dùng sức đổi vị trí của hai người cho nhau.
"Tướng công ngốc..." Bàn tay vuốt ve sợi tóc của cô, Nhan Mộ Sương cúi người xuống, đôi môi chơi đùa trên cái cổ trắng nõn của Diệp Hiểu Tư, bàn tay thăm dò vào trong áo, nhẹ nhàng di chuyển trên làn da bóng loáng kia.
Diệp Hiểu Tư có hơi khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, nhắm mắt lại không dám nhìn Nhan Mộ Sương, lông mi khẽ run.
Nhan Mộ Sương bây giờ đang làm chuyện mà trước đó cô đã từng làm ở trên người nàng, mà cô biết động tác của mình lúc đó có hơi...
Ừm... Rất kích thích cũng rất... Thoải mái...
Nhưng mà, tới khi cô trải nghiệm, thì cảm giác này...
Diệp Hiểu Tư cảm thấy cả người mình không còn sức, còn có chút tê dại ở khắp mọi nơi, chịu không được liền duỗi tay ôm lấy Nhan Mộ Sương.
Vén áo thun của cô lên cao, thấy buộc ngực lộ ra bên ngoài, Nhan Mộ Sương nhíu mày, rồi lại hôn lên người đang đỏ cả mặt nằm trong lòng, sau đó nói ở bên tai cô, "Tướng công, sau này đừng có mặc buộc ngực nữa được không?"
"Hửm?" Diệp Hiểu Tư vẫn chưa hoàn toàn mơ hồ, thở dốc nói, "Em đã... đã quen rồi..."
Bĩu môi, cảm thấy bất mãn với đáp án này, ngay sau đó, Nhan Mộ Sương liền ngậm lấy vị trí nổi lên được buộc ngực bao phủ lấy.
"Ư... Nương... tử." Diệp Hiểu Tư hít vào một ngụm khí lạnh, không khỏi lùi ra phía sau, nhưng lại bị ván giường chặn lại.
Mặc dù cô có mặc buộc ngực, mặc dù buộc ngực có tới hai lớp vải, nhưng mà điểm nhạy cảm nổi lên, vẫn truyền tất cả khoái cảm đến đầu dây thần kinh, làm cho cả người cô càng thêm run rẩy.
Nhan Mộ Sương đứng dậy, nhìn Diệp Hiểu Tư nở nụ cười xấu xa, bàn tay bắt đầu tháo dây thắt lưng của cô ra.
Trên mặt nàng vẫn là nụ cười xấu xa ấy, nhưng ánh mắt lại là nghiêm túc, chờ mong, ngón tay run rẩy tháo nút cài kim loại, rồi kéo khóa xuống, dưới sự phối hợp của Diệp Hiểu Tư nhẹ nhàng kéo quần jean xuống, ánh mắt nóng lên, liền bật cười, "Thì ra tướng công lại mặc như vậy..."
Không thể nhịn cười được, Nhan Mộ Sương khẽ vuốt ve hình vẽ trái ô mai ở trên quần lót của Diệp Hiểu Tư, làm cho Diệp Hiểu Tư xấu hổ muốn trốn vào trong chăn, cô nhắm mắt lại cầm gối đầu ở bên cạnh che mặt lại.
Nương tử còn cười cô nữa...
Cái quần lót này, rõ ràng là nàng bắt cô mua, nếu không, sao cô có thể mua cái quần lót này được chứ, cả hai mặt quần lót đều in một trái ô mai rất to.
May là hai người không có ở ký túc xá, nếu không quần lót này mà phơi ở ngoài... Rất mất mặt.
"Tướng công, đừng có nín thở..." Hài hước nói, một tay Nhan Mộ Sương ném quần của Diệp Hiểu Tư xuống đất, còn tay kia thì vẽ vòng tròn ở chỗ địa phương bí ẩn được ngăn cách bởi cái quần lót đáng yêu kia.
Diệp Hiểu Tư không chịu nổi phải cong eo lên, bụng dưới của cô co giật, khoái cảm mãnh liệt lan khắp người cô, xém chút nữa là kêu thành tiếng.
Nghe Nhan Mộ Sương nói như vậy, liền cắn môi dưới, chết sống không muốn phát ra bất kỳ âm thanh nào, Diệp Hiểu Tư nắm chặt ga trải giường, cảm giác miếng vải ở dưới người mình đã bị cởi ra, trong lòng liền chấn động mãnh liệt, bàn tay cũng buông ga trải giường, nắm tay Nhan Mộ Sương lại, "Nương tử..."
Nhan Mộ Sương ngẩn ra, nhớ tới lần đầu tiên chính mình cũng thấp thỏm như vậy, liền mềm lòng, xoay tay lại để mười ngón tay của hai người giao nhau, Nhan Mộ Sương lại trườn người lên trên, đẩy gối đầu ra rồi hôn lên chóp mũi của cô.
"Nương tử..." Thở dài kêu Nhan Mộ Sương, Diệp Hiểu Tư mở mắt, trong mắt cô không có nửa điểm tiêu cự, nhưng lại lộ ra tình ý dạt dào, "Nương tử..."
"Chị đây." Trả lời, bàn tay Nhan Mộ Sương hoạt động từ trên xuống dưới, rồi lại đi vào địa phương bí ẩn không hề che đậy của cô, sau khi chạm tới nơi ướt át, thì nàng không hề do dự trêu chọc từng nơi nhạy cảm, muốn rình xem tất cả bí mật trong hoa viên của Diệp Hiểu Tư một lần.
Diệp Hiểu Tư trong cơn mê loạn, tầm mắt nhìn không có mục đích, nhìn vẻ mặt nóng bỏng của Nhan Mộ Sương, nhìn trần nhà màu trắng, nhìn ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở của rèm cửa sổ, lại nhìn vào mặt của người đang nhìn chằm chằm vào mình, cảm nhận được địa phương bí ẩn truyền tới từng đợt thoải mái, cả cơ thể cô như đang trôi lơ lửng trên mây.
Cùng nương tử, ở bên nhau cả đời...
Đầu óc hỗn loạn, cảm giác kích thích đánh thẳng vào dây thần kinh, còn có... chỗ sâu nhất ở trong hang động như đang cố chống lại....
DIệp Hiểu Tư nhìn ánh mắt trưng cầu của Nhan Mộ Sương, liền mỉm cười, một giây sau, cảm giác đau đớn truyền đến tất cả dây thần kinh của cô....
"Ư..." Cho dù đau đớn, nhưng Diệp Hiểu Tư vẫn không phát ra bất kỳ tiếng kêu nào, gắt gao cắn môi của mình, làm cho Nhan Mộ Sương đau lòng dừng động tác lại, cúi người xuống hôn lên nước mắt cô, "Tướng công, nếu em đau, thì chúng ta..."
Chúng ta sau này lại làm tiếp.
Còn chưa nói xong, liền thấy Diệp Hiểu Tư lắc đầu, mồ hôi chảy xuống từ trên trán,