Chương 115 ( Chương cuối cùng ): Đời đời không ngớt
Beta: Utano_Yuuki
"Tướng công, em có bị làm sao không?" Nhan Mộ Sương ở Đức nghe Trần Úc nói Diệp Hiểu Tư bị một đám xã hội đen vây quanh suýt chút nữa là xảy ra chuyện, trong lòng liền nhảy dựng lên, vội vàng gọi cho Diệp Hiểu Tư.
"Ế, chị biết rồi á?" Diệp Hiểu Tư mới vừa tắm xong, nghe Nhan Mộ Sương nói như vậy, thì có hơi hoảng loạn nói, "Em còn định..."
"Định gạt chị có đúng không?" Giọng nói lập tức lạnh đi, Nhan Mộ Sương nghiêm mặt nói, "Vậy đi, chị cúp máy."
"Đừng! Đừng... Nương tử..." Vẻ mặt Diệp Hiểu Tư như đưa đám, giọng nói ai oán, "Tối hôm qua người ta bị nhiều người vây quanh tới như vậy, rất sợ... Ô..."
Be be, để nương tử nhà cô không cúp điện thoại, nói xạo gì gì đó, cũng không tính là chuyện xấu đâu ha.
Diệp Hiểu Tư tiếp tục giả vờ đáng thương, "Nương tử, chị đừng có cúp máy mà, em nhớ chị."
Thật ra, trong suốt mười phút hồi nãy, cô chỉ bị sốc khi vũ khí của Hách Liên Tiểu Bạch là kiếm, căn bản là cô không có sợ gì cả.
Nhan Mộ Sương nghe Diệp Hiểu Tư nói vậy, trong lòng liền mềm nhũn, "Đứa ngốc... Chị không cúp... Ngoan, đừng sợ đừng sợ..."
"Dạ..." Diệp Hiểu Tư tiếp tục giả vờ yếu đuối nói, "Em thật sự không có sao hết, em sợ chị lo lắng, cho nên mới không có nói cho chị biết, nương tử, chị đừng có tức giận nha ~~"
"Được được được..." Nhan Mộ Sương cưng chiều nói, "Em thật sự không có sao hết đúng không?"
"Em không sao mà." Diệp Hiểu Tư nghiêm túc nói, "Em muốn ở bên nương tử cả đời, sao có thể xảy ra chuyện được chứ."
"Đứa ngốc..." Nhan Mộ Sương nghe cô nói như vậy, trái tim vẫn luôn treo lên rốt cuộc cũng đã hạ xuống, "May là có mời vệ sĩ."
"Đúng vậy, Tiểu bạch rất là lợi hại luôn đó!" Bỗng nhiên Diệp Hiểu Tư hăng hái lên, giọng nói cũng cao hơn, "Nương tử, chị không thấy đâu, Tiểu Bạch rất là lợi hại, rút bảo kiếm ra xoát xoát xoát vài cái, vũ khí của mấy người đó đều bay đi hết, rồi xoát xoát xoát thêm vài cái nữa, tất cả mấy người đó đều té xuống đất khóc thét hết, quá lợi hại luôn."
Nhan Mộ Sương nghe giọng nói hưng phấn của cô, đầu óc đã tỉnh táo lại liền phát hiện Diệp Hiểu Tư vừa nãy là đang giả bộ đáng thương lừa gạt nàng, nhướng mày, giọng nói mang theo một chút dụ dỗ, "Tướng công à ~~ em cảm thấy rất hưng phấn luôn đúng không?"
Diệp Hiểu Tư còn chưa ý thức được nguy hiểm đang tới gần, còn đang suy nghĩ tới việc chút nữa phải đi tới phòng của Tiểu Bạch để xem thanh kiếm kia, không hề phòng bị trả lời, "Đúng vậy đúng vậy, rất là lợi hại luôn, Tiểu Bạch y hệt như đại hiệp."
"Không phải em mới vừa nói là em rất sợ sao?" Giọng nói của Nhan Mộ Sương càng thêm nguy hiểm.
"Á..." Diệp Hiểu Tư rốt cuộc cũng phát hiện không ổn, mặt lập tức xụ xuống, "Nương tử, em biết sai rồi, 55555...."
Nhan Mộ Sương phát hiện, chỉ cần chính mình vừa nghe Diệp Hiểu Tư làm nũng liền lập tức mềm lòng ngay.
Thở dài, bất đắc dĩ nói, "Chị chỉ không muốn em gạt chị."
"Em biết, nhưng mà, em cũng không có bị tổn hao một sợi lông tóc nào hết, mấy người đó còn chưa có tới gần em là đã ngã xuống hết rồi." Diệp Hiểu Tư nghe giọng nói nghiêm túc của nàng, thì cũng nghiêm túc đáp lại, "Dù sao em cũng không có xảy ra chuyện gì hết, chị không cần phải lo lắng nữa, em sẽ đau lòng mất."
Nhan Mộ Sương vừa nghe cô nói như vậy, trên mặt đều là ý cười, "Tướng công bảo bối của chị cũng biết dỗ ngon dỗ ngọt rồi."
"Em không có dỗ ngon dỗ ngọt gì hết!" Diệp Hiểu Tư sốt ruột, "Là lời thật, em thật sự sẽ đau lòng."
"Phốc..." Nhan Mộ Sương cười càng thêm xán lạn, "Tướng công, sao em lúc nào cũng đáng yêu tới vậy a..."
"Ô..."
Diệp Hiểu Tư nói chuyện điện thoại với Nhan Mộ Sương xong, không thèm để ý lúc này đang là nửa đêm, liền chạy tới cửa phòng Hách Liên Tiểu Bạch.
Hách Liên Tiểu Bạch đang ngồi thiền ở trong phòng, không chờ cô đi tới trước cửa là đã mở mắt ra, đứng dậy đi mở cửa cho cô.
Diệp Hiểu Tư đi vào phòng Hách Liên Tiểu Bạch, cô đi xung quanh tìm thanh kiếm kia, khi không tìm thấy được thì liền chạy vòng quanh Hách Liên Tiểu Bạch.
Trong khoảng thời gian này Hách Liên Tiểu Bạch cũng đã quen việc Diệp Hiểu Tư thỉnh thoảng bị động kinh, chỉ có thể thở dài, "Cô làm gì vậy?"
"Kiếm đâu? Thanh kiếm kia đâu rồi?" Diệp Hiểu Tư nắm tay áo của nàng, vẻ mặt khát vọng, "Tôi muốn xem thanh kiếm kia."
Hách Liên Tiểu Bạch bị cô nhìn như vậy thì có cảm thấy không rét mà run, suy tư trong chốc lát, rồi rút thanh kiếm từ bên hông ra.
Đang muốn đưa cho Diệp Hiểu Tư, thì thanh kiếm lại phát ra một tiếng thanh minh, nhẹ run lên.
Hách Liên Tiểu Bạch cau mày, khẽ quát, "Tiểu Hắc!"
Kiếm lại phát ra một tiếng thanh minh tiếp, ngay sau đó, thì liền yên lặng.
"Wow!" Diệp Hiểu Tư lại sợ hãi la lên, nhìn thanh kiếm kia, rồi lại nhìn Hách Liên Tiểu Bạch, "Nó... Biết chúng ta đang nói gì luôn sao?"
"Ừ." Hách Liên Tiểu Bạch gật gật đầu.
"Ô, vậy tôi sẽ không sờ nó đâu, linh kiếm nhận chủ." Diệp Hiểu Tư thích xem tiểu thuyết võ hiệp, nhìn vào thanh kiếm, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Hách Liên Tiểu Bạch, "Cô là võ lâm cao thủ sao?"
"Không phải." Hách Liên Tiểu Bạch thản nhiên nói, "Tỷ tỷ của tôi nói, làm người phải khiêm tốn."
囧...
Diệp Hiểu Tư cũng đã quen Hách Liên Tiểu Bạch như vậy, lại hỏi tiếp, "Cô luyện võ công nào vậy? Là loại chỉ cần đánh một chưởng là mấy ông chú liền ngã xuống, có thể bay cao ơi là cao, còn có thể phóng lá ra làm cho người khác bị thương sao?"
Hách Liên Tiểu Bạch lắc đầu, "Không có khoa trương tới vậy", sau đó, lại suy nghĩ một chút, rồi nói tiếp, "Có điều tôi không biết khi mình luyện tới cảnh giới cao nhất có thể làm được vậy không nữa."
"Wow!" Diệp Hiểu Tư lại kinh ngạc thốt lên, "Tiểu Bạch, cô đúng là lợi hại mà."
Lắc đầu, Hách Liên Tiểu Bạch vừa mở miệng muốn nói mấy lời khiêm tốn mà tỷ tỷ của nàng dạy, thì Diệp Hiểu Tư nhạy bén lập tức cắt đứt, hai mắt lóe sáng, "Tiểu Bạch, cô có thể dạy võ công cho tôi được không?"
Hách Liên Tiểu Bạch nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi lắc đầu.
Con ngươi của Diệp Hiểu Tư lập tức u ám, "Chắc là tôi không thích hợp rồi..."
Hách Liên Tiểu Bạch thấy cô thất vọng như vậy, có chút không đành lòng nói, "Ừm, đa số mọi người ở đây đều không biết võ công."
Mọi người ở đây?
Diệp Hiểu Tư rất nhanh bắt được câu trọng điểm, hai mắt sáng lấp lánh nhìn nàng, "Mọi người ở đây? Tiểu Bạch, cô là người chuyển kiếp sao?"
"À..." Hách Liên Tiểu Bạch vuốt cằm suy nghĩ trong chốc lát, "Trên lý thuyết, thì cũng không hẳn là vậy."
"A? Vậy ở đó là ở chỗ nào vậy?" Diệp Hiểu Tư tò mò hỏi, "Ở chỗ của cô có rất nhiều người biết võ công sao?"
Hách Liên Tiểu Bạch nghe vậy thì nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Diệp Hiểu Tư, trầm tư một hồi, "Ừ."
"Vậy chỗ của cô là ở đâu vậy?" Diệp Hiểu Tư không chú ý tới vấn đề mình hỏi có hơi ***, nhưng cô vẫn hỏi không mệt mỏi.
[*Đây là tác giả ghi vậy nhé]
Hách Liên Tiểu Bạch thở dài, bỗng nhiên lúc này nhớ tới một người đang ở thành phố khác, "Có người bảo tôi không được nói cho người khác biết tôi tới từ đâu, cho nên... xin lỗi."
Diệp Hiểu Tư gật gật ý bảo mình hiểu, sau đó bát quái chi hồn cháy lên rừng rực, cười xấu xa, "Có người à... Là người cô thích sao?"
Hách Liên Tiểu Bạch không có phủ nhận, mà chỉ có hơi ngây ngốc hỏi, "Như thế nào gọi là thích?"
"Thích à..." Diệp Hiểu Tư nhớ tới Nhan Mộ Sương, liền nở một nụ cười ấm áp, "Suy nghĩ của cô sẽ luôn ở trên người cô ấy, vì cô ấy cô cũng có thể làm bất cứ chuyện gì, thậm chí cô cũng có thể chết vì cô ấy..."
"Có thể chết vì cô ấy..." Hách Liên Tiểu Bạch lẩm nhẩm nhớ kỹ mấy lời này, trong lòng nàng có chút hiểu, nhưng vẫn cảm thấy không rõ.
Diệp Hiểu Tư thấy nàng như vậy, liền vỗ vỗ bả vai của nàng, "Nếu cô có người thích, nhất định phải dũng cảm theo đuổi."
"Dũng cảm theo đuổi?" Hách Liên Tiểu Bạch lặp lại một lần, rồi gật gật đầu, "Tôi hiểu rồi."
"Hì hì..." Diệp Hiểu Tư ngây ngốc cười, "Tiểu Bạch, lần sau nương tử của tôi về, tôi sẽ giới thiệu chị ấy cho cô biết, chị ấy rất tốt."
"Được." Hách Liên Tiểu Bạch nghiêm túc gật đầu, "Chúc hai người bạch đầu giai lão vĩnh kết đồng tâm."
"A... "Mặt của người nào đó lập tức đỏ lên.
Chuyện Diệp Hiểu Tư bị tập kích lần này cũng không trôi qua đơn giản như vậy.
Trong mấy ngày này, Trần Úc với Khang Quả Duy tìm người giúp điều tra xem ai là người hạ thủ ở sau, Nhan Hữu Sơn vừa nghe con rể của mình bị tập kích, cũng nổi giận, trực tiếp gọi cho cục trưởng phòng cảnh sát yêu cầu nhanh chóng phá án, Tiêu Nhàn Ninh ở Berlin cũng như vậy.
Vào ngày thứ ba sau khi Diệp Hiểu Tư bị tập kích, Diệp Định rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Lúc Diệp Hiểu Tư chạy tới, Miêu Vân Vân với Diệp Hiểu Hà không có ở bên trong phòng bệnh, chỉ có bác sĩ ở đó làm kiểm tra cho Diệp Định.
"Bác sĩ, ba của tôi sao rồi?" Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, Diệp Hiểu Tư vội vàng tiến lên hỏi.
"Gần đây bệnh nhân cần được nghỉ ngơi nhiều, không được tức giận, cũng không được kích động."
Bác sĩ gật đầu rồi đi ra khỏi phòng bệnh, Diệp Hiểu Tư còn chưa kịp đóng cửa lại, thì Miêu Vân Vân với Diệp Hiểu Hà liền khóc lóc xông vào nằm úp sấp lên giường bệnh của Diệp Định, "Ông ơi là ông, cuối cùng ông cũng tỉnh rồi...