Hệ thống thông báo kia luôn luôn treo một tin tức: Tối nay lúc 22h Chính là tiểu bạch kiểm ở đầm lầy bị Hiểu Nguyệt Hà giết chết năm lần mà vứt xác đến bãi tha ma.
Mà kênh giang hồ bên kia tự nhiên cũng là huyên náo đến phong sanh thủy khởi*.
[*Gió nổi nước lên]
【 giang hồ 】 Đó là đồ lót superman: Hiểu Nguyệt Hà thật hèn hạ!
【 giang hồ 】 Ta kêu Ðát kỉ: Chính là tiểu bạch kiểm là loại người dựa vào nữ nhân rác rưởi, tài nghệ không bằng người.
【 giang hồ 】 Người hẹn hoàng hôn sau: Cái rắm, cho dù có yếu đi chăng nữa thì cũng phải biết trốn đi chứ, ai lại ngu đến nỗi đứng nguyên tại chỗ để bị giết chết năm lần a?
【 giang hồ 】 Ta kêu la đủ: Cho nên mới nói tiểu bạch kiểm không chỉ có ăn bám, mà còn não tàn nữa.
【 giang hồ 】 Tử thủy tinh: Hiểu Nguyệt Hà rất hèn hạ, ta mới vừa ở đầm lầy, vốn cho là bọn họ đang PK, không nghĩ tới Chính là tiểu bạch kiểm căn bản không có đánh trả. Khẳng định là hắn đi vắng, chẳng qua là treo máy mà thôi.
【 giang hồ 】 Khách mời lão Hoàng: Khó trách sẽ ở nguyên tại chỗ bị giết chết năm lần, Hiểu Nguyệt Hà quá vô sỉ !
...
Mấy bè cánh trong chốn giang hồ bắt đầu kịch liệt tranh đấu, sau đó mấy lời nói công kích lẫn nhau từ từ biến thành ước hẹn PK.
Diệp Hiểu Tư không có nhìn kênh giang hồ thị thị phi phi, mà chỉ nhìn màn hình máy tính lại tức giận một lần nữa, Hiểu Nguyệt Hà chết tiệt, lại thừa dịp cô đi đón học tỷ xinh đẹp mà giết cô, hèn hạ!
Hai mắt đỏ thẫm trợn mắt nhìn bạch y thư sinh trong màn hình máy tính nằm ở bãi tha ma nhuộm đầy máu tươi, hai tay nắm thành quyền, hung hăng đánh vào tủ quần áo ở bên cạnh.
"Oành" một tiếng vang thật lớn, Khang Quả Duy mới vừa bước vào ký túc xá sợ hết hồn, vội vàng chạy tới cẩn thận kiểm tra, "Cậu điên rồi à, tay có sao không a?"
Cắn răng lắc đầu một cái, Diệp Hiểu Tư hung hăng hít một hơi, nhắm mắt lại rồi mở ra, "Không có sao."
"Cậu... Có phải học tỷ Mộ Sương bị làm sao không?" Hoài nghi nhìn nét mặt xanh mét kia, Khang Quả Duy thở dài, "Úc Úc nói học tỷ Mộ Sương đối với cậu vẫn có chút cảm giác, cậu đừng như vậy."
"Tớ biết."
"Vậy cậu..."
"Tớ thật sự không có việc gì." Miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, Diệp Hiểu Tư vỗ vỗ vai của nàng nói, "Tớ thấy cậu với học tỷ Trần Úc gần đây thực mờ ám nha"
Nghe được câu này, Khang Quả Duy cơ hồ là kêu rên ra tiếng, "Tớ nói cậu nhanh nhanh theo đuổi được học tỷ Mộ Sương đi, nếu không tớ hận cậu cả đời."
Úc Úc thật quá đáng mà, luôn luôn khiêu khích nàng, nhưng lại không cho phép nàng làm cử chỉ thân mật nào, 55555...
Tối hôm nay ở phòng tự học, vốn là nàng còn rất nghiêm túc ngồi tự học, kết quả là Trần Úc lôi kéo tay của nàng sau đó ở tay nàng vẽ vòng vòng, còn dùng ánh mắt quyến rũ đủ loại nhìn nàng làm cho người người muốn phun máu mũi, đến khi nàng khắc chế không được lôi kéo tiểu nữ nhân của nàng một mực "Câu dẫn" ra khỏi phòng tự học, rồi tiểu nữ nhân nghịch ngợm kia một bộ dáng đứng đắn đẩy mặt của nàng ra nói không phải người yêu không thể hôn.
A a a, làm sao nàng chịu được a?
Diệp Hiểu Tư chết tiệt kia, không thể nhanh nhanh theo đuổi được học tỷ Mộ Sương sao?
Càng nghĩ càng giận, Khang Quả Duy nắm cổ áo Diệp Hiểu Tư, "Bạn học Diệp Hiểu Tư, cậu nhanh nhanh theo đuổi được học tỷ Mộ Sương cho tớ, nếu không tớ sẽ khí huyết tuôn trào không ngừng mà chết."
"A?" Vẻ mặt Diệp Hiểu Tư đầy khó hiểu.
Chuyện của cô cùng học tỷ xinh đẹp, cùng Khang Quả Duy khí huyết gì gì đó có quan hệ sao?
"Dù sao cậu đừng lề mề chậm chạp nữa !"
"..." Bất đắc dĩ gật đầu một cái, tiếp theo giống như là nhớ tới cái gì, mãnh liệt ngẩng đầu, "Cái tên Bạch Mặc chết tiệt kia, nhìn giống như là đang theo đuổi Sương Sương vậy?"
"Bạch Mặc?" Khang Quả Duy cau mày mặt cái, tiếp theo giật mình, "Cái tên chủ nghĩa đại nam nhân có thể làm chết người sao? Yên tâm đi, học tỷ Mộ Sương mới sẽ không thích hắn đâu, cái loại đàn ông rác rưởi này cho rằng nữ nhân khắp thiên hạ đều phải ở nhà làm chủ gia đình, học tỷ Mộ Sương làm sao có thể để ý."
Hiểu rõ gật đầu một cái, Diệp Hiểu Tư thở dài, "Tớ cũng biết là tớ nghĩ lung tung, nhưng mà... tớ rất bất an, dù sao tớ là nữa, chị ấy... có lẽ sẽ không tiếp nhận."
"Ai nha, cậu nghĩ nhiều như vậy làm gì a, dù sao cứ tiếp tục theo đuổi là được tinh thành sở chí kim thạch vi khai* có hiểu hay không?"
[*Chỉ cần quyết tâm dốc sức thì việc gì cũng giải quyết được]
"Được rồi, cậu đi tắm đi." Diệp Hiểu Tư ngồi xuống ghế, nhìn thi thể tràn đầy máu tươi trong màn hình, lửa giận đã tắt đi, chẳng qua là ủ rũ gục xuống bàn không muốn nói chuyện.
Chẳng lẽ cô thật sự yếu như vậy sao?
Ba mẹ không cần cô, Kỷ Ngưng không cần cô, bây giờ học tỷ xinh đẹp cũng không chấp nhận cô, trong trò chơi nếu không có Nguyệt Dạ ở bên thì ngay cả Hiểu Nguyệt Hà cái loại đê tiện rác rưởi này cũng có thể đem cô giết chết.
Chẳng lẽ cô thực sự chỉ là tiểu bạch kiểm thôi sao?
Cái gì cũng làm không được, chỉ có thể chờ đợi người khác quyết định.
Kỷ Ngưng nói cô bị động, Nghiêm Thiều Nguyệt cũng nói cô bị động, cho nên lần này theo đuổi học tỷ xinh đẹp đã rất cố gắng vượt qua những chướng ngại tâm lý kia, nhưng mà, vì sao vẫn là vô dụng?
Có phải trên thế giới này sẽ không ai cần cô hay không, cũng không có ai có thể cho cô một mái nhà?
Mang theo suy nghĩ bi quan trong đầu nhìn Chính là tiểu bạch kiểm nhuốm máu nằm trên đất, cái mũi Diệp Hiểu Tư chua xót, dùng sức kiềm chế không cho nước mắt rơi xuống, nhưng vẫn có vài giọt không nghe lời, chảy xuống trước vạt áo.
Tiếng nước trong phòng ngừng lại, Diệp Hiểu Tư vội vàng lau lau nước mắt, thoát trò chơi tắt máy tính nằm lại trên giường.
"Chậc chậc, cậu quá lười, ngay cả áo ngủ cũng không đổi." Khang Quả Duy vừa lau tóc vừa đi ra khỏi phòng tắm, thấy Diệp Hiểu Tư vẫn mặc quần bò, giày bata, áo sơmi ngã chỏng vó nằm ở trên giường, liếc mắt nói, "Chú ý hình tượng... A, đúng rồi, hôm nay sao không thấy cậu đeo mắt kính?"
Tùy tiện cầm gối đầu bên cạnh che mặt lại, một lát sau Diệp Hiểu Tư rầu rĩ nói, "Tớ muốn cho chị ấy nhìn một mặt chân thật nhất của tớ."
"Phốc... Được rồi, vậy cậu cũng không muốn học tỷ Mộ Sương biết cậu lười đến nỗi nằm ở trên giường cũng không đổi đồ ngủ đi."
"..." Diệp Hiểu Tư buông gối đầu, nhìn Khang Quả Duy vẻ mặt giảo hoạt đang uy hiếp mình hai giây, sau đó tự giác đứng lên đổi đồ ngủ.
Khang Quả Duy cũng nằm chết dí trên giường, trên mặt đang cười cười, sau khi nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại thì mặt lập tức đỏ lên.
Úc Úc: "Tiểu Duy Duy, em nói coi bra màu tím gợi cảm, hay là màu đen sexy? Chị đang nghĩ xem ngày mai phải mặc cái màu nào."
Tay bấm bàn phím điện thoại có chút run, trong đầu lại bỗng dưng hiện lên bộ dáng Trần Úc ánh mắt quyến rũ chỉ mặc mỗi áo ngực cùng tiểu quần lót .
Khang Quả Duy hô hấp dồn dập trả lời tin nhắn: "Chị mặc màu gì em cũng đều thích."
Nuốt ngụm nước miếng, ngồi ở trên giường, mặt càng ngày càng đỏ, tiếp đó điện thoại rất nhanh rung lên.
Trần Úc trả lời nói : "Chị chỉ hỏi em là màu nào gợi cảm thôi, cũng không phải là mặc cho em xem."
Khang Quả Duy giận: "Vậy chị mặc cho ai xem!"
Trần Úc lại trả lời rất nhanh: "Người ta soi gương tự mình thưởng thức không được sao?"
Trong đầu lại nổi lên một màn: Trần Úc mặc gợi cảm