Diệp Hiểu Tư ngây ngốc nhìn Nhan Mộ Sương, một câu cũng không nói nên lời.
Bạn gái... Là làm bạn gái sao...
Nhưng mà, không phải là bạn gái, chẳng lẽ là bạn trai sao?
Chân mày nhíu chặt lại, Diệp Hiểu Tư vì cái thân phận này mà rối rắm lên, lại không có thấy được sủng nịch trong mắt Nhan Mộ Sương bất đắc dĩ đan vào thêm thần sắc phức tạp.
"Vậy là không đồng ý sao? Cho nên đang suy nghĩ làm sao để cự tuyệt?" Ra vẻ mất mát nói, Nhan Mộ Sương nhìn Diệp Hiểu Tư, giọng nói trầm thấp.
"Không phải! Làm sao lại như vậy được!" Không chút do dự phủ nhận, tiến lên một bước để cho hai người càng gần nhau hơn, "Làm sao sẽ bỏ được... Làm sao sẽ... Em đang nghĩ đã bao lâu..."
Diệp Hiểu Tư tự nói lẩm bẩm một mình, làm cho Nhan Mộ Sương từng trận động tâm, nhịn không được lại ôm lấy đứa trẻ đang si mê mà thâm tình nhìn mình.
Diệp Hiểu Tư nâng tay lên ôm eo của nàng, trên khóe miệng hiện lên nụ cười thỏa mãn, trong lòng từng trận ngọt ngào.
"Sinh nhật vui vẻ." Nhan Mộ Sương bỗng nhiên ở bên tai cô nói.
"A?" Lui về phía sau từng bước kéo ra khoảng cách của hai người, Diệp Hiểu Tư mở to hai mắt nói "Không phải chị..."
"Ha ha, tiểu hài tử ngốc, làm sao sẽ quên hôm nay là sinh nhật của em đây?" Cười khẽ một tiếng, tiếp theo từ trong túi lấy ra một cái hộp, mở ra, hai cái vòng tay đậu tương tay đang quấn quít lấy nhau nằm ở bên trong.
Diệp Hiểu Tư kinh hỉ mà nhìn hai chuỗi vòng tay kia, sau đó ngẩng đầu nhìn Nhan Mộ Sương, nửa ngày không nói ra lời.
"Sao vậy, cái này là chị tự mình làm, cho em." Cầm một cái trong đó đưa cho người mặt đang đầy cảm động, tiếp đó lấy ra một cái khác, cũng chính là cái Diệp Hiểu Tư lúc trước đưa cho nàng, đeo lên tay của mình.
Nhận lấy vòng tay Nhan Mộ Sương đưa cho, sau đó nhìn chữ ở phía trên.
Hiểu quân tình ý vị tằng khuyết, ti ngã nhất sinh kết tương tư.*
[*晓君情意未曾缺, 司我一生相思结: Tình ý của quân ta chưa từng quên, khiến ta một đời kết tương tư. Bản dịch câu sau do bạn 嵋嵋 trên fb giúp đỡ]
Diệp Hiểu Tư khẽ đọc mấy lần, yết hầu nghẹn ngào.
Ôm lấy Nhan Mộ Sương, sau đó ở bên tai nàng nói, "Lấy tình cảm của khanh, bên ta cả đời, có thể chứ?"
"Ha ha, thổ lộ ngược lại sao?" Nhẹ giọng cười, trở tay ôm lấy cô, môi tiến tới mặt cô chạm một cái, "Có thể."
Lúc chạng vạng tối, hai người tay trong tay chậm rãi đi, Diệp Hiểu Tư thỉnh thoảng quay đầu nhìn Nhan Mộ Sương, nụ cười ngây ngô trên mặt cô khiến nàng nhịn không được hé miệng cười.
"Đứa ngốc a, còn nhìn nữa."
"Vẫn nhìn."
"Lại nhìn, nhìn nữa là chị liền ăn em." Nhan Mộ Sương cố ý hung tợn nói.
Ách?
Thật ra thì chỉ là một câu đùa giỡn, lại làm cho mặt Diệp Hiểu Tư lập tức đỏ lên.
Đem cô ăn...
Nhớ tới chuyện Khang Quả Duy nguyền rủa cô bị học tỷ xinh đẹp áp.
Nhan Mộ Sương thấy trên mặt gia hỏa không thuần khiết đỏ ửng lên, tựa hồ cũng nhớ ra cái gì, vốn là vẻ mặt bình tĩnh cũng thoáng đỏ ửng lên.
Đem đầu quay qua một bên để che dấu đi, qua một lúc lâu mới trấn định lại sau đó mới nói, "Em cùng lão bản cửa tiệm kia rất quen thuộc?"
"Ân?" Nét đỏ ửng trên mặt cũng từ từ tản ra, Diệp Hiểu Tư không rõ cho nên nhìn vẻ mặt đầy bình tĩnh của Nhan Mộ Sương, không hiểu nàng đang nói cái gì.
"Lão bản kia là một mỹ nữ rất có khí chất."
"A?" Ngây ngẩn chớp mắt mấy cái, tiếp đó giống như là biết được cái gì lộ ra nụ cười nghịch ngợm, "Chị ghen?"
Nhan Mộ Sương ra vẻ vân đạm phong khinh cảm thấy không vui, hung hăng trừng cô một cái, "Có sao?"
"Có nha, tuyệt đối có nha, hắc hắc..." Mặt dạn mày dày nói xong, trên tay hơi hơi dùng lực làm cho khoảng cách của hai người gần hơn, Diệp Hiểu Tư thấy mấy người xung quanh cũng không có chút ý các cô, động tác cực kỳ nhanh chóng hướng lên mặt của người nào đó đang trợn mắt hôn lên, "Em rất ngoan nha."
Nâng tay lên nhéo nhéo cái mũi của cô, Nhan Mộ Sương giương lên nụ cười tuyệt sắc, "Rất ngoan?"
"Ân ân." Dùng sức gật đầu, Diệp Hiểu Tư tiếp tục giả vờ nhu thuận.
"Phải không?" Nụ cười trên mặt càng ngày càng xán lạn, ngữ khí lại càng ngày càng nguy hiểm, trên tay hơi hơi dùng sức, làm cho cái người đang bị nhéo cái mũi phát ra tiếng kêu "Ô ô", tiếp theo mặt lạnh xuống, "Sau này không được chị đồng ý thì không cho phép hôn chị."
"..." Mặt Diệp Hiểu Tư lập tức xụ xuống, giọng nói cực kỳ ủy khuất, "Tại sao a?"
"Em xem Úc Úc với Quả Duy, lúc đó chẳng phải là 'phát hồ vu tình, chỉ hồ vu lễ*' sao." Buông ra rồi nắm tay của cô, do dự một chút rồi nhẹ nhàng vuốt xuống chóp mũi bị mình nhéo đỏ ửng, Nhan Mộ Sương thản nhiên nói.
[*Giải thích ngắn gọn là dù có tình cảm với người khác nhưng vẫn phải giữ đúng lễ nghĩa]
"Ngô... Hai người đó cũng không phải là người yêu." Diệp Hiểu Tư không khuất phục liền biện giải.
"?"
Bên kia, Trần Úc đối với kế hoạch lần này của Nhan Mộ Sương nhất thanh nhị sở*, đang ngồi ở trên giường mình dựa vào tường, tay được Khang Quả Duy nắm.
[*hoàn toàn rõ ràng, rõ như ban ngày]
"Úc Úc, chị xem, sau ngày hôm nay khẳng định học tỷ Mộ Sương với Hiểu Tư chính là quan hệ người yêu, vậy chúng ta..." Khang Quả Duy cầm bàn tay trắng nõn kia, thật cẩn thận sơn móng tay cho Trần Úc, ngữ khí tràn đầy chờ mong.
"Ân... Hai người đó sẽ cùng một chỗ? Em xác định như vậy?" Thiên hạ đang lười biếng nghiêng người dựa vào tường, mặc áo sơmi cổ áo được tháo ra hai nút, bởi vì thân thể hơi nghiêng nên cổ áo có chút lệch ra, từ chỗ cổ áo liếc qua một cái chính là xương quai xanh tinh xảo.
Sau khi sơn xong móng tay Khang Quả Duy đem bình nhỏ để qua một bên, sau đó cười như một kẻ gian tiến tới, "Úc Úc hảo, học tỷ Mộ Sương cũng phải thổ lộ, còn làm một chuỗi vòng tay như vậy, hai người đó khẳng định có thể cùng một chỗ,