"Sao nè, lần này mỗi môn em đều đã qua tốt, có thưởng gì cho em không?" Lúc nhận được kết quả, Diệp Hiểu Tư kéo tay Nhan Mộ Sương, một bộ dáng chờ mong.
Liếc Diệp Hiểu Tư một cái, thản nhiên nói, "Khi nào thì môn nào cũng tốt thì lại nói với chị."
"Ngô... Chị không thể như vậy nha..." Mếu máo, Diệp thị bắt đầu dùng phương pháp làm nũng, bộ dạng này của Diệp Hiểu Tư, làm cho Nhan Mộ Sương chợt nhớ tới...
Dường như đã lâu rồi không có hôn môi.
"Vậy, em muốn được thưởng gì?" Mân mê miệng cười cười, Nhan Mộ Sương tao nhã mở miệng, trong mắt là một mảnh sâu lắng làm cho người ta nhìn không rõ.
"Ngô..." Bị hỏi như vậy, Diệp Hiểu Tư trái lại có chút không biết muốn thưởng gì, thật ra cô chỉ là thích cảm giác làm nũng với Nhan Mộ Sương mà thôi, làm cho cô rất có cảm giác an toàn.
Nhan Mộ Sương nhìn cô một cái, kéo cô đi về phía cầu thang ký túc xá, sau đó đi thẳng lên sân thượng.
"A? Lên đây để làm gì đây?" Một đường ngoan ngoãn đi theo tới chỗ này, sau đó nghi ngờ nhìn nữ nhân xoay người cười nhẹ với mình.
"Ha ha..." Khẽ cười một tiếng, Nhan Mộ Sương đem thiên hạ đang nghi hoặc nhẹ nhàng đẩy vào bên tường, cảnh tượng hôn môi giống như lần trước xuất hiện.
"A?" Diệp Hiểu Tư sửng sốt một chút, tiếp đó tim đập loạn lên, chẳng lẽ...
"Không phải em muốn được thưởng sao?" Âm thanh êm dịu thấp giọng nỉ non bên môi Diệp Hiểu Tư, tiếp theo thì ấn môi vào.
Trên khóe miệng được Nhan Mộ Sương hôn lên, Diệp Hiểu Tư ôm eo của nàng, kịch liệt đáp lại nàng, sau đó hơi dùng lực xoay mình lại đem thiên hạ đang tựa vào trên người mình đè ở trên tường, rời khỏi môi của nàng, lộ ra nụ cười rực rỡ, "Hôm nay không đeo mắt kính à?"
"Em..." Trong nhất thời bởi vì câu nói này mà có chút xấu hổ, Nhan Mộ Sương hơi hơi trừng mắt nhìn cô một cái rồi muốn nói gì đó, thì lại bị bao phủ trong nụ hôn kích thích lần nữa.
Hai tay vòng lên cổ Diệp Hiểu Tư, lưỡi quấn lấy nhau, hơi thở càng ngày càng dồn dập.
Bất tri bất giác tay từ vạt áo sơ mi tiến vào vuốt lên da thịt bóng loáng, Diệp Hiểu Tư nhìn Nhan Mộ Sương bị chính mình hôn đến mặt đỏ tai hồng bộ dáng thì yểu điệu, không khỏi nhớ tới mấy ngày trước bị mấy hình ảnh trong máy tính của Khang Quả Duy tra tấn.
Cảm giác được Nhan Mộ Sương dường như đã sắp hết hơi, lúc này mới hơi hơi buông môi nàng ra, sau đó không thuận theo nói, "Cái này vốn là chuyện đương nhiên, nên không được tính là phần thưởng." (Quân khốn nạn :))))) )
Kiều mỵ trừng cô một cái, tay vẫn như cũ ôm cổ của nàng, Nhan Mộ Sương cảm nhận được bàn tay kia đang còn vuốt ve eo của mình, ngữ khí mang chút nguy hiểm nói, "Tay em... Rất biết tìm chỗ để ha."
"Ách?" Diệp Hiểu Tư sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì liền bị Nhan Mộ Sương mới bình phục hô hấp hôn lần nữa, tiếp đó...
Bỗng nhiên cảm giác được bàn tay hơi lạnh xâm nhập vào bên trong áo so với mình thì càng tùy ý chạy loạn hơn.
Nữ nhân này...
Đột nhiên cảm thấy Nhan Mộ Sương như vậy thật là tiểu nữ nhân khả ái, Diệp Hiểu Tư khẽ cười, mặc cho nàng vuốt ve lưng của mình, tầm mắt rơi vào trên vành tai tinh xảo thì chợt nhớ tới từng động tác trong bức ảnh nào đó, vì vậy không chút do dự đến gần hôn nhẹ một cái sau đó thì ngậm rồi mút vào.
"A..." Chợt bắt lấy Diệp Hiểu Tư đích lưng, Nhan Mộ Sương phát ra tiếng kêu rất quyến rũ, hô hấp ngày càng dồn dập, tay cũng càng thêm dùng sức, "Em... Không thể như vậy."
"Thật đáng yêu..." Lời nói cùng giọng điệu nào đó y hệt một nhân vật xấu, hai mắt Diệp Hiểu Tư sáng lên nhìn Nhan Mộ Sương, "Chúng ta trở về ký túc xá đi."
Hả?
Lúc này cái người nào đó bị làm cho ý loạn tình mê thanh tỉnh lại, giương lên nụ cười tuyệt sắc, tiếp đó thì đem tay mình từ trong nội y của cô rút ra, hung hăng nắm cái mũi của cô, "Trở về ký túc xá?"
"Ô ô ô..." Thấy trong mắt nàng không còn hiền lành nữa, Diệp Hiểu Tư vội vàng dùng sức lắc đầu một cái, "Không có không có."
Đổ mồ hôi, nếu hôm nay trong tình huống này mà thật sự trở về ký túc xá, nói không chừng người bị đè chính là cô.
Kiên quyết không thể là vạn năm thụ!
"Hừ hừ..." Trăm năm khó gặp nhún nhún chóp mũi hừ mấy tiếng, Nhan Mộ Sương lúc này mới buông cái tay đang nắm lỗ mũi của cô ra, tiếp đó giống như là nhớ tới cái gì đó, mang theo điểm ngập ngừng nói, "Ngày mấy em trở về?"
"A?" Diệp Hiểu Tư ngẩn ngơ, tiếp đó ôm lấy nàng, bỉu môi nói, "Em không muốn về."
"Ân?" Nhan Mộ Sương hơi hơi kéo khoảng cách ra nhìn cô nói, "Có thể không?
"..." Trầm mặc trong chốc lát, chớp chớp mắt, dùng sức gật đầu, "Có thể."
"Ngoan, trở về đi." Sờ sờ đầu trấn an cô, Nhan Mộ Sương mỉm cười một cái, "Cú điện thoại ngày hôm đó chị nghe được."
"A?" Sửng sốt, tiếp đó hiểu được ý tứ của nàng, Diệp Hiểu Tư giận dỗi nói, "Ông ấy bị bệnh thì liên quan gì tới em a."
"Đứa ngốc, người đó dù sao cũng là ba ba của em, ngoan, nghe lời."
"Nhưng mà ông ấy có vợ con của mình, dựa vào cái gì muốn em trở về a, em trở về cũng sẽ không đi chiếu cố ông ấy." Tiếp tục giận dỗi, hơn nữa lại hết sức bất mãn.
Đúng vậy, cô chính là rất bất mãn.
Mấy ngày hôm trước Diệp Định gọi điện thoại tới nói mình bị bệnh, muốn cô khi nghỉ hè có thể trở về đi bồi hắn.
Diệp Hiểu Tư tiếp xong cú điện thoại này thì đủ loại buồn bực.
Không sai mặc dù đó là ba ba của cô, nhưng mà hắn đã có vợ con rồi a, qua nhiều năm như vậy đều là vợ con bồi hắn, bây giờ muốn cô trở về để làm gì?
"Ngoan đi ngoan đi ~" Ngữ khí Nhan Mộ Sương nhu hòa như đang dỗ dành hài tử, xoa xoa hai má của cô an ủi, "Đến lúc đó chị đến thăm em được không?"
"..." Diệp Hiểu Tư quật cường nhìn nàng, muốn mở miệng nói tiếp để thuyết phục nàng kêu mình lưu lại, nhưng phát hiện trong mắt nàng tràn đầy kiên định, "Được rồi..."
Vì vậy, Diệp Hiểu Tư yếu ớt ủy khuất đáp ứng.
Nhà Nhan Mộ Sương cách đại học