"Ơ? Làm sao lại ở đây vậy?" Khang Quả Duy bước vào ký túc xá, thấy Diệp Hiểu Tư đang nằm ở trên giường, có chút kinh ngạc hỏi.
Diệp Hiểu Tư đang trong trạng thái rối rắm, lấy gối đầu đang che mặt mình ra, ánh mắt có chút lạnh lùng.
Chống lại ánh mắt của Khang Quả Duy, vẫn không có phản ứng nào khác.
Ách?
Sao vậy?
Khang Quả Duy đi qua đi sờ sờ trán, "Không có phát sốt a, làm sao vậy?"
Trở mình đưa lưng về phía Khang Quả Duy, Diệp Hiểu Tư lấy gối đầu che phía sau ót của mình lại lần nữa.
Bây giờ cô đang rất khó chịu, không muốn nói chuyện.
"Rốt cuộc là làm sao vậy?" Người không nhạy bén cũng có thể phát hiện Diệp Hiểu Tư không đúng, huống chi Khang Quả Duy là người rất mẫn cảm, "Học tỷ Mộ Sương đâu? Trở lại rồi mà sao lại không ở với nhau?"
"Không muốn." Diệp Hiểu Tư chuyển động cũng chưa chuyển động buồn bực nói.
"Oa, có tiền đồ a?" Khang Quả Duy kinh hãi kêu ra tiếng, vỗ vỗ phía sau lưng, "Làm sao mà có tiền đồ đến vậy a."
"Hừ! Chia tay rồi, quản làm gì."
Trước tiên đem cô làm như người dự bị, thật vất vả mới thành chính thức, lại đá văng ra, vẫn là sai!
Như vậy cũng là sai, chẳng lẽ Nhan Mộ Sương không có nhận ra sao?
Hơn nữa lúc trước rõ ràng mình có nói với Sương Nguyệt Dạ, mình đã có người thích, rất thích rất thích.
Lại không có lỗi với Nhan Mộ Sương, ngay cả Kỷ Ngưng cũng cố gắng quên đi, dựa vào cái gì mà lần nào cũng đều là mình sai?
Dựa vào cái gì mà lần nào cũng đều là mình khó chịu đau lòng chứ?
Đà điểu Diệp Hiểu Tư nằm lì ở trên giường, càng nghĩ càng giận, không đợi Khang Quả Duy đang kinh ngạc đến ngây người kịp phản ứng, lại la lên, "Yêu ai thì liền ở cùng với người đó đi, dù sao cũng không cần. Là Diệp Hiểu Tư không cần, hừ! Có thể từ chối một lần, thì cũng có thể từ chối hai lần, hừ hừ hừ!"
"A?" Khang Quả Duy lúc này đã không thể dùng hai chữ kinh ngạc để hình dung, vẻ mặt kia, quả thật chính là kinh sợ.
Học tỷ Mộ Sương với Hiểu Tư chia tay?
Nhìn Diệp Hiểu Tư yếu đuối vậy mà lại có thái độ kịch liệt như vậy?
Hơn nữa từ trong lời nói của cô, hiển nhiên có thể nghe ra đã cự tuyệt qua học tỷ Mộ Sương?
Không phải đâu!
Con cừu nhỏ này lúc nào thì có tiền đồ đến vậy a?
Ngu ngơ đứng ở bên giường, ánh mắt thủy chung vẫn duy trì bộ dáng nhìn Diệp Hiểu Tư, trong đầu Khang Quả Duy cũng nhanh chóng hiện lên mấy câu nói, làm thế nào cũng không nghĩ thông được.
Qua tốt một nửa, rốt cuộc mới ngồi vào mép giường của Diệp Hiểu Tư, vỗ vỗ mông người kia, "Này, đừng có ở đó mà giả bộ a, nhanh lên cho tớ biết chuyện gì đang xảy ra."
"Không có chuyện gì xảy ra hết, không cần Nhan Mộ Sương nữa, ghét Nhan Mộ Sương! Chỉ đơn giản vậy thôi!
Hừ, cả hai đều không muốn, thì đây cũng không cần nữa!
Nghĩ đến chuyện Kỷ Ngưng chia tay với mình, rồi lại nghĩ đến chuyện Nhan Mộ Sương cũng chia tay với mình, Diệp Hiểu Tư càng thêm tức giận.
Dựa vào cái gì, rõ ràng mình trả giá nhiều như vậy, dựa vào cái gì mà hai người đó đều có thể tùy tiện nói ra hai chữ kia chứ?
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà mỗi lần đều là mình bị vứt bỏ, dựa vào cái gì mà mỗi lần mình đều không có sự lựa chọn khác?
Tức giận ngồi dậy, Diệp Hiểu Tư mất đi lý trí hung hăng đấm xuống giường, "Dù có nói gì cũng sẽ không thỏa hiệp, đánh chết cũng không chủ động nữa! ! !"
Khang Quả Duy vốn là còn muốn khuyên nhủ Diệp Hiểu Tư lúc này thì trợn mắt há mồm nhìn người đang phát điên kia, miệng nhúc nhích, cái gì cũng không nói ra.
Nói đi nói lại, kể từ khi mình rời khỏi Úc Úc, chính mình dường như cũng thay đổi.
Từ trước đến giờ bản thân mình chưa từng bị bất cứ người nào trói buộc, nhưng mà từ lúc có Úc Úc, bản thân mình vô luận làm cái gì cũng sẽ cân nhắc trước, cái gì cũng nghe theo...
... Vẫn là chính mình sao?
Hơn nữa, dường như từ trước đến nay tất cả mọi việc đều là mình chủ động, mà Trần Úc làm gì cũng đều bị động, ngay cả từ lúc bắt đầu cũng không rõ ràng.
So với Diệp Hiểu Tư đang phát điên, Khang Quả Duy càng nghĩ càng u ám.
Vẫn cảm thấy, thật ra thì Úc Úc không tính là yêu mình.
Thở dài, Khang Quả Duy đứng dậy, đi về giường mình đem bàn a tủ quần áo vân vân lần lượt thu dọn lại tất cả.
Mà người đang muốn động kinh cũng đứng dậy, chạy tới chỗ máy tính mở QQ lên.
Đầu tiên, đem "Ẩn thân trả lời*" Nhan Mộ Sương có thể thấy được hủy bỏ, tiếp theo, đem Nhan Mộ Sương vốn là đặt ở nhóm 'đệ nhất' chuyển qua nhóm 'bạn học bình thường', lấy điện thoại đem toàn bộ dãy số của Nhan Mộ Sương xóa sạch.
[*Là chức năng là khi mình off, mà đối phương vẫn có thể nhìn thấy bạn đang trên mạng]
Hừ, nhắm mắt làm ngơ.
Phồng phồng miệng, vẫn cảm thấy không vui, dứt khoát mở bookmark hình ảnh ra, muốn xóa sạch mấy tấm hình có liên quan tới Sương Nguyệt Dạ.
Nhưng mà, sau khi xóa xong mấy tấm hình đối thoại với Hiểu Nguyệt Hà, Diệp Hiểu Tư nhìn tấm hình hồ Bích Thủy lần đầu gặp mặt, không bỏ được.
Thật ra thì, dạng trùng hợp này, là có bao nhiêu kỳ diệu a.
Ở trên internet gặp nhau rồi gắn bó, ở trong hiện thực thì quen biết hiểu nhau, đoạn duyên phận này, là thuộc về mình với Nhan Mộ Sương.
Nhưng mà, dạng duyên phận này, có lẽ đã bị lãng phí rồi sao?
Trề môi ra mang theo cảm xúc chán nản dựa vào ghế, ngơ ngác nhìn hình ảnh trên máy tính.
Kể từ lúc bắt đầu gặp mặt đó, cùng với Nhan Mộ Sương, hai bên đều rơi vào trong hố của nhau.
Bây giờ, vị trí của hai người là hai cái hố này, rốt cuộc bởi vì nhau mà nỗ lực tương thông, vì sao lại không chọn cả hai cùng dựa dẫm vào nhau?
Nhan Mộ Sương, thật sự là một người làm cho người ta chán ghét chết mất!
Ở trong lòng mắng câu này, Diệp Hiểu Tư bĩu môi, tính trẻ con mà lắc đầu qua lại.
Dù sao thì cả hai đều sai, mặc kệ, không muốn nhận sai trước, Nhan Mộ Sương là người xấu!
Vì thế, ở trong tình trạng rối rắm này, học kỳ mới, đã tới.
Nhan Mộ Sương với Trần Úc lên năm ba đại học, Diệp Hiểu Tư với Khang Quả Duy cũng từ một học muội lên thành học tỷ năm hai đại học.
Nhan Mộ Sương vẫn là chủ tịch hội học sinh, Trần Úc cũng từ phó chủ tịch học viện hội học sinh lên thành chủ tịch học viện hội học sinh.
Hai người cường thế bởi vì sinh viên mới đến mà bắt đầu bận rộn, mà Diệp Hiểu Tư với Khang Quả Duy cũng như vậy.
Bộ trưởng của bộ lễ nghi vẫn là Vũ Văn Phỉ, mà Diệp Hiểu Tư thì được điều từ bộ lễ nghi đến văn phòng, cùng Khang Quả Duy lên thành phó chủ nhiệm văn phòng.
Cái quyết định này cũng đã quyết định từ cuối học kỳ trước đó, cũng từng rước lấy nghị luận.
Với người ở bộ lễ nghi, Diệp Hiểu Tư cái gì cũng không làm, nhưng có thể lên làm