Nhan Mộ Sương quay đầu nhìn thiên hạ đang cúi đầu, tiếp đó lạnh lùng nói với Bạch Mặc ,"Sau này tôi đều ăn cơm với Hiểu Tư, cho nên, không rảnh."
Ơ?
Diệp Hiểu Tư lúc này mới tỉnh hồn lại, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Nhan Mộ Sương, đối diện với ánh mắt nhu hòa kia, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm.
Đã lâu rồi không thấy được ánh mắt xinh đẹp của học tỷ.
Hơn nữa, trước sau vẫn lạnh lùng với Bạch Mặc còn mình thì vẫn luôn ôn nhu như vậy.
Diệp Hiểu Tư càng nghĩ càng vui vẻ, trên khóe miệng nâng lên độ cong rất đắc ý.
Vốn là bởi vì cái tên Bạch Mặc vướng víu chết tiệt này mà nàng có chút tức giận, dư quang lơ đãng liếc thiên hạ đang bị mình nắm lấy, sau khi nhìn thấy độ cong trên khóe miệng cô, thì băng sương trên mặt Nhan Mộ Sương rốt cuộc cũng có chút tan ra.
Nhẹ nhàng buông tay Diệp Hiểu Tư ra, sau đó trong ánh mắt nghi hoặc của cô, mười ngón tay quấn quít lấy nhau, Nhan Mộ Sương nhẹ giọng nói, "Quay trở về thôi, còn phải phỏng vấn nữa đây."
"Vâng." Diệp Hiểu Tư ngơ ngác gật đầu, trong lòng một trận vui vẻ.
Hai người liền không đếm xỉa tới Bạch Mặc mà đi về văn phòng phỏng vấn, khi đi tới cửa thì Nhan Mộ Sương mới buông tay Diệp Hiểu Tư ra rồi nói, "Nhớ là chờ chị ăn cơm."
Tiếp đó thì liền đi vào văn phòng.
"......" Diệp Hiểu Tư còn chưa kịp trả lời thì thấy Nhan Mộ Sương đã đi vào, cau mày lại suy nghĩ một chút, làm sao cũng nghĩ không ra tại sao chính mình giống như là đang thỏa hiệp đây, cảm thấy phiền muộn.
"Ê, có bị gì không đó?" Sau khi Khang Quả Duy mới vừa phỏng vấn học sinh mới xong thì liền thấy Diệp Hiểu Tư đi vào, vội vàng thấp giọng hỏi.
Lắc đầu, có chút đăm chiêu nhìn về phía Nhan Mộ Sương, Diệp Hiểu Tư bắt đầu do dự.
Là muốn làm lành, hay là phải chiến tranh lạnh một thời gian nữa?
Mình không phải là đứa ngốc, cũng muốn chắc chắn là Nhan Mộ Sương chỉ yêu mỗi mình cô, cũng muốn Nhan Mộ Sương đối xử tốt giống mình vậy, trái tim của chị ấy cũng đặt ở trên người mình.
Nếu là chiến tranh lạnh thêm một thời gian nữa, Nhan Mộ Sương có sinh khí nữa hay không, dù sao cũng là lần thứ hai chủ động làm lành.
Nhưng mà nếu như lúc này mà thỏa hiệp thì......
Nặng nề mà thở dài, Diệp Hiểu Tư buồn bực lấy điện thoại ra nhìn thời gian một cái, sau đó thì có chút uất ức nằm sấp lên bàn.
Cô luôn cảm thấy nếu lúc này mà thỏa hiệp, thì mình sẽ bị Nhan Mộ Sương ăn chết.
Nếu ngay lúc này mà mình liền thỏa hiệp, thì nhất định người kia sẽ cho là mình chỉ là trái hồng mềm, muốn bóp thế nào thì bóp thế đó, như vậy thì mình sẽ lại bị lâm vào tình cảnh bị người khác quyết định.
Không nghĩ tới mỗi lần như vậy cô chỉ có thể đứng im tại chỗ chờ đối phương quyết định là vẫn ở cùng nhau hay là bị vứt bỏ.
Ngày đàng sàng khôn.
[*Trong câu 'Đi một ngày đàng học một sàng khôn ý chỉ một lần vấp ngã là một lần bớt dại]
Diệp Hiểu Tư đã sớm không còn là đứa trẻ lúc nào cũng tỏ ra nhu nhược nữa.
Cũng sẽ có phân tích một chút, cũng sẽ sử dụng những thủ đoạn để nắm chặt tình yêu của mình.
Khang Quả Duy nhìn Diệp Hiểu Tư cư nhiên rất không hình tượng mà nằm úp sấp lên bàn, vội vàng nhéo cánh tay cô rồi thấp giọng nói, "Không cần hình tượng nữa à?"
"Á......" Diệp Hiểu Tư vẫn còn đang trong tình trạng buồn rầu lúc này mới phản ứng lại, đưa mắt nhìn một sinh viên nào đó đang định phỏng vấn, ho khan một cái rồi ngồi thẳng dậy.
Một bên khác, sắc mặt Bạch Mặc tái xanh nhìn hai người tay trong tay chậm rãi rời đi, tay nắm thành quyền, cắn răng hung tợn trừng mắt nhìn bóng lưng Diệp Hiểu Tư.
"Muốn đuổi theo Nhan Mộ Sương à?" Một giọng nói ở trong góc vang lên, Bạch Mặc giật mình, tiếp đó buông quả đấm ra, ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn qua chỗ đó, "Tại sao lại ở đây?"
Vũ Văn Phỉ không nhìn ánh mắt không thân thiện kia của hắn, đi tới nói, "Là bằng hữu, tại sao không thể ở đây?"
"Vũ Văn Phỉ!" Tức giận rống lên một cái, sắc mặt Bạch Mặc u ám, "Không phải ở trong trường có sự kiện sao?"
"Hừ, bằng hữu đều bị cái con hồ ly tinh kia câu dẫn, tại sao lại không thể chứ?" Vũ Văn Phỉ chanh chua cay nghiệt nói, "Lúc trước tranh cử chức vị phó chủ tịch là vì muốn chống lại cái con hồ ly tinh Nhan Mộ Sương kia, bởi vì không ưa, cho nên mới giúp kéo phiếu cho, còn bây giờ thì sao?"
Châm chọc nhìn Bạch Mặc, Vũ Văn Phỉ tiếp tục nói,"Cư nhiên lại muốn theo đuổi cái con hồ ly tinh? Lúc đó đều là giả hết sao?"
"Vũ Văn Phỉ, nói cho cô biết, tôi không có cảm giác với cô." Bạch Mặc vừa nghe được lời kia thì trong lòng lửa giận thiêu đốt, không chút khách khí nói.
"Đúng vậy, trái tim cũng nằm ở chỗ nào đó của hồ ly tinh rồi, làm sao mà có cảm giác được?"
Vũ Văn Phỉ căn bản cũng không sợ hắn, tiến lên vài bước rồi nói, "Lúc trước có thể lên làm phó chủ tịch, là được tớ giúp kéo rất nhiều phiếu, hừ hừ, còn bây giờ muốn hất ra à?"
"Ba!" Bạch Mặc hướng theo chủ nghĩa đại nam nhân lúc này nhịn không được mấy lời xu nịnh của Vũ Văn Phỉ mà hắn xem như là lời nói đại nghịch bất đạo, giơ tay lên tát một cái, gò má trắng nõn của Vũ Văn Phỉ lưu lại năm dấu tay đỏ đỏ.
Bởi vì lực đạo của tay lúc đó quá nặng, cho nên Vũ Văn Phỉ cảm thấy trong đầu mình choáng váng, tay bụm má một lúc lâu mới phản ứng lại, tiếp đó không thể tin mà nói, "Đánh! Cư nhiên lại đánh tớ?"
"Hừ! Tiện nhân!" Bạch Mặc khinh thường liếc một cái, xoay người lại đi tới phòng làm việc của mình, chỉ để lại Vũ Văn Phỉ một thân một mình ở chỗ đó tay bụm má lại, nghiến răng nghiến lợi nhớ kỹ tên của Nhan Mộ Sương.
Cũng đều do cái con hồ ly tinh, nếu không Bạch Mặc làm sao mà biến thành cái dạng này được, trước kia Bạch Mặc không phải như vậy, lúc nào cũng ôn nhu với mình.