Ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên tóc của Nhan Mộ Sương, Diệp Hiểu Tư cúi đầu càng ngày càng thấp, đôi môi nhẹ nhàng cọ xát lên làn da trắng nõn của nàng.
"Đồ xấu xa, không được ~~" Cơ thể Nhan Mộ Sương run lên, hờn dỗi cắn cắn môi.
Đứa ngốc này, tại sao bây giờ lại trở nên lớn mật như vậy?
"Hì hì..."
Lộ ra nụ cười xấu xa, Diệp Hiểu Tư siết chặt tay lại, "Nương tử thật tốt."
"Hừ!"
"Nương tử, chuyện đó mình mới nói được có một nửa, học tỷ Trần Úc với Quả Duy..." Liên quan tới chuyện này, Diệp Hiểu Tư liền không nhịn được nhớ tới mồi lửa chiến tranh lạnh bên cô làm trúng Khang Quả Duy với Trần Úc.
"Ừ, Úc Úc đã quen với việc chuyện nào cũng phải ở trong lòng bàn tay cậu ấy." Nhan Mộ Sương tựa vào trong ngực Diệp Hiểu Tư, tay để lên cánh tay đang ôm mình, thở dài một tiếng rồi nói, "Đoạn tình cảm này hẳn là đã lúng túng rất lâu rồi đi, thật không biết ở thời kỳ còn đang vùng vẫy kia có bao nhiêu cực khổ, hết lần này tới lần khác lại che giấu tốt như vậy, cũng không thể nhìn ra được."
Không thể không nói, ở phương diện khác, Trần Úc xác thật rất lợi hại.
"Chị cũng đã vùng vẫy rất lâu sao?" Gắt gao ôm lấy Nhan Mộ Sương, Diệp Hiểu Tư cảm thụ được nhiệt độ cơ thể ở trong ngực cùng với xúc cảm truyền từ cánh tay lạnh lẽo của nàng, lật ngửa cánh tay nàng lên rồi nắm chặt lại.
"Ừ, vì hai người mà chị đã vùng vẫy rất lâu." Không chút nào che dấu, sau khi Nhan Mộ Sương cảm giác được cả người Diệp Hiểu Tư cứng ngắt thì nghịch ngợm bật cười, "Chị vùng vẫy vì cái người nào đó kêu là Tiểu bạch kiểm, vùng vẫy vì đứa ngốc Diệp Hiểu Tư, kết quả..."
Hơi nghiêng đầu qua một bên, ánh mắt quyến rũ liếc nhìn cô, "Chị còn không phải đều thua ở trong tay em sao."
"..." Bởi vì ngữ khí này mà xương cốt một trận tê dại, Diệp Hiểu Tư không biết phải làm sao với Nhan Mộ Sương, biết rõ là nàng đang cố ý đùa giỡn mình, nhưng mà vẫn cảm thấy rất chột dạ, không thuận theo mà lẩm bẩm, "Làm gì có..."
"Phốc..." Bật cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay của cô, Nhan Mộ Sương không nói gì nữa, mà chỉ lẳng lặng nghe tiếng tim đập đang truyền tới bên tai mình.
"Em cảm thấy hai tụi mình thật không phúc hậu mà." Diệp Hiểu Tư bỗng nhiên đánh vỡ yên tĩnh.
Người đã nhắm mắt lại ngay cả mắt cũng không có mở ra, chỉ nhẹ nhàng "Ân" một tiếng.
Không phúc hậu gì chứ?
"Ôi... hai người đó đã như vậy rồi, mà hai đứa mình còn..."
Khang Quả Duy với Trần Úc còn đang chiến tranh lạnh, hai người thân là bạn tốt của hai người đó, lại chỉ lo nói chuyện yêu đương...
Trong nháy mắt, Diệp Hiểu Tư cảm thấy cực kỳ áy náy.
"Ngốc ~~" Nhan Mộ Sương dịu dàng cười, "Em muốn giúp à?"
"Dạ." Giọng điệu cực kỳ quả quyết.
Cô muốn giống như cuối học kỳ một vậy, mọi người đều vui vẻ ở bên nhau.
"Chị biết mà." Mắt Nhan Mộ Sương vẫn nhắm, ngón tay quấn lấy ngón tay của Diệp Hiểu Tư, trầm mặc một hồi, "Thật ra thì vẫn có cách."
"Hả?"
"Nhưng mà, chị không chắc chắn nó có thành công hay không." Mở mắt ra, con ngươi đen nháy kia còn lộng lẫy hơn những ngôi sao trên bầu trời, Nhan Mộ Sương chăm chú nhìn Diệp Hiểu Tư, "Hơn nữa, chị cũng không xác định Khang Quả Duy có đồng ý không nữa."
"Sẽ đồng ý." Diệp Hiểu Tư không chút do dự nói.
Cái tên kia, yêu Trần Úc như vậy, vô luận là biện pháp nào có thể giúp cậu ấy có thể bắt đầu với Trần Úc một lần nữa, đều sẽ nguyện ý đi thử.
"Vậy à..." Nhan Mộ Sương cân nhắc một hồi, cuối cùng cũng mở miệng nói, "Vậy lần tới lúc về thì..."
"Hả?"
"Như vậy thì ổn rồi."
"..."
Ngày thứ bảy thứ hai, Khang Quả Duy tỉnh dậy, đầu vẫn còn choáng váng, hai mắt thì lại đau nhức.
Nhất định đây là hậu quả sau khi tối hôm qua khóc nhiều đi, nghĩ như vậy, đang định ngồi dậy, dư quang liếc nhìn Diệp Hiểu Tư đang ăn mặt chỉnh tề ngồi nghiêm túc ở trên ghế cách đó không xa.
"Cậu làm gì vậy?" Bị dọa nhảy dựng lên.
"Ngày hôm qua, nương tử.... A, Sương Sương nói có một cách có thể giúp cậu với học tỷ Trần Úc bắt đầu lại lần nữa."
"Cái gì!" Khang Quả Duy nghe vậy thì vội vàng nhảy xuống giường, bước chân lảo đảo xông tới kéo cổ áo của Diệp Hiểu Tư, "Mau! Cậu mau nói cho tớ."
Cư nhiên cho tới bây giờ mới cùng với học tỷ Mộ Sương có cách, Diệp Hiểu Tư khốn khiếp.
"Ôi..." Diệp hIểu Tư nhe răng trợn mắt, từng giọt mồ hôi rơi xuống từ trên trán.
Cái tên Khang Quả Duy chết tiệt này, nắm cổ áo thôi được rồi, cái tay kia làm cái quái gì còn đè lên miệng vết thương của cô nữa?
Cậu ấy có thù oán gì với mình à? Sao hết lần này tới lần khác cứ đè ngay miệng vết thương của mình.
Xoa xoa vết thương bởi vì đau đớn mà toát ra mồ hôi lạnh, Diệp Hiểu Tư không thể nhịn được nữa, liền đẩy Khang Quả Duy hai mắt còn đang đỏ thẫm, cái đầu xốc xếch y như tổ chim ra, vén tay áo lên nhìn cánh tay bị thương một chút, bĩu môi, "Nếu để cho bảo bối Sương Sương nhà tớ biết miệng vết thương bị đè, là liền xong đời."
Bây giờ thì cô lại nhớ đến nụ cười của Nhan Mộ Sương.
Ở trong trò chơi thì nhiều lần che chở mình, có thể vì mình mà chém nhiều người như vậy, ở trong hiện thực thì có thể vì bảo bối mà đi dày vò người khác.
Bảo bối Sương Sương nhà tớ?
Khang Quả Duy lặp đi lặp lại câu nói kia, cả người không nhịn được run lên một cái.
Diệp Hiểu Tư đúng là càng ngày càng buồn nôn, nhưng mà, miệng vết thương gì vậy?
Chăm chú nhìn vào chỗ cánh tay được vén tay áo lên, mới nhìn thấy ở phía trên quấn một lớp băng trắng, cũng cảm thấy mình thật có lỗi, không khỏi ngượng ngùng cười, "...Tớ không biết là cậu bị thương nha......"
"Hứ!" Diệp Hiểu Tư liếc nàng một