Beta: Utano_Yuuki
Diệp Hiểu Tư nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ kia, nuốt nước miếng một cái, bàn tay lạnh như băng.
"Làm gì mà em lại bày ra vẻ mặt này vậy?" Nhan Mộ Sương ở bên cạnh nhìn bộ dáng này của cô, chỉ biết lắc đầu, lấy chìa khóa định mở cửa ra.
"Chờ... chờ một chút đã chị!" Cầm chặt tay không để cho nàng mở cửa, Diệp Hiểu Tư cố gắng bình phục hô hấp, "Em còn chưa có chuẩn bị xong..."
Em ấy...
Nhan Mộ Sương bất đắc dĩ nhìn Diệp Hiểu Tư, đến gần gò má của cô rồi hôn nhẹ một cái, "Ngoan, chị ở đây."
Ngây ngẩn đứng ở đó không nhúc nhích, qua tốt một hồi rồi mới nói, "Vậy, chị mở... mở cửa đi."
"A, em đừng khẩn trương." Một tay nắm tay Diệp Hiểu Tư, tay khác thì cắm chìa khóa vào trong lỗ, sau khi Nhan Mộ Sương mở cửa thì liền kéo bàn tay người đã bị thấm ướt mồ hôi đi vào nhà.
"Con chào chú, chào dì." Mới vừa bước vào cửa ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn liền nói, Diệp Hiểu Tư sống chết không chịu nhìn về phía phòng khách, liền trực tiếp chào hỏi, cho đến khi nghe được tiếng cười khẽ của Nhan Mộ Sương.
Ũa? Sao mình cảm thấy là lạ?
Con ngươi xoay vòng vòng một hồi, mới dè dặt nhìn về hướng phòng khách...
Ôi trời, sao lại không có ai hết vậy?
"Chị rõ ràng đã nói là chú với dì đã đi rồi, đứa ngốc ~~" Nhan Mộ Sương cảm thấy mình đã yêu chết đứa ngốc này rồi, làm sao em ấy lại đang yêu tới như vậy đây?
"A... Vậy ba mẹ chị đâu rồi?"
Thật ra Diệp Hiểu Tư muốn gọi là "Ba vợ mẹ vợ", bất quá nhớ tới từ "Tai vách mạch rừng"*, vẫn không dám kêu lên.
[*Tai vách mạch rừng: dù có giữ bí mật đến đâu thì khả năng tiết lộ vẫn có thể xảy ra]
"Trong thời gian này thì chắc là hai người đang ở trong vườn hoa nhỏ trên sân thượng pha trà rồi." Kéo Diệp Hiểu Tư lên lầu, Nhan Mộ Sương nói, "Vốn dĩ là hai người có tới, hẳn là chờ ở phòng khách mới tương đối lịch sự, bất quá cũng không cần như vậy đâu, xem mình như là người một nhà là được rồi."
Người một nhà...
Diệp Hiểu Tư ngốc nghếch mà cười, trong lòng một trận mừng rỡ, cái cảm giác khẩn trương và sợ hãi cũng được giảm đi một chút.
Bước vào vườn hoa nhỏ kia, thấp thoáng có mấy bàn đá nhỏ, xung quanh thì có để mấy cái ghế gỗ được điêu khắc, trên bàn đá để một khay trà rất to, bên cạnh đó là có hai người đang cười cười uống trà.
Nhan Mộ Sương kéo Diệp Hiểu Tư đi tới, trên mặt đầy ý cười kêu lên, "Ba, mẹ."
Tay cô lúc này được một bàn tay mềm mại bóp bóp một hồi, Diệp Hiểu Tư lúc này mới kịp phản ứng, cũng kêu theo, "Con chào chú chào dì."
Sau khi kêu nói xong thì mới thở phào nhẹ nhõm, Diệp Hiểu Tư rất muốn đưa tay lên vỗ vỗ ngực mình, xém nữa là cô kêu "Ba mẹ" theo Nhan Mộ Sương luôn rồi.
Sau khi nghe thấy tiếng bước chân thì Nhan Hữu Sơn ngẩng đầu lên nhìn Nhan Mộ Sương với Diệp Hiểu Tư, tầm mắt rơi vào hai bàn tay đang nắm nhau, lại nhìn lên mặt đứa trẻ đang khẩn trương kia.
Nhíu mày, bởi vì giữa hai người lại hài hòa có chút khó hiểu rồi lại nghe được vợ của mình mở miệng trước, "Ha ha, là Sương Sương với tiểu học muội sao, lại đây ngồi cạnh dì này."
Vẫy vẫy tay ý bảo Diệp Hiểu Tư đi qua, Đinh Hinh Trúc rất hòa ái nhìn đứa trẻ nhìn rất đơn thuần kia.
Nhìn Đinh Hinh Trúc một chút, rồi lại nhìn Nhan Hữu Sơn, cuối cùng là nhìn về phía Nhan Mộ Sương, lúc này mới phát hiện nàng đang ôn nhu nhìn mình, ý tứ trong ánh mắt rõ ràng là bảo mình hãy nghe lời mẹ ngoan ngoãn đi qua.
Chớp chớp mắt, ngẫm lại một chút thì cảm thấy là mình nên đi qua, mới buông tay nàng ra, đi đến bên người Đinh Hinh Trúc rồi để túi ở bên tay khác lên trên ghế, "Cái này... Làm phiền chú với dì, cái này là..."
Thôi rồi... Phải nói gì tiếp nữa đây?
Diệp Hiểu Tư có chướng ngại khi nói chuyện với gia trưởng lúc này bỗng nhiên ngây người ra, không biết phải nói gì tiếp theo.
"Phốc..." Đinh Hinh Trúc bật cười, kéo Diệp Hiểu Tư ngồi lên ghế ở bên cạnh mình, "Con tên Hiểu Tư đúng không, con tới là tốt rồi, không cần phải mua này nọ đâu"
Đứa trẻ này, quả nhiên giống với Sương Sương nói mà, thật đáng yêu và đơn thuần, khó trách Sương Sương sẽ để ý tới đứa trẻ này.
Nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn Diệp Hiểu Tư càng thêm sủng ái.
Nhan Mộ Sương từ nhỏ đến lớn đã bị Nhan Hữu Sơn bắt buộc phải học đủ loại thủ đoạn trên thương trường, cho tới bây giờ cũng không có tín nhiệm bất kỳ người nào, cho nên cũng không có bạn bè nào cả, chỉ có duy nhất đứa bé bạn cùng phòng tên Trần Úc kia, nhưng cũng không bằng đứa bé bây giờ đang ngồi ở bên cạnh mình.
"Trong nhà làm cái gì?" Mới vừa ngồi xuống ghế thì liền nghe Nhan Hữu Sơn hỏi mình, Diệp Hiểu Tư không khỏi sững sờ, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn ông không biết phải trả lời như thế nào.
Nhan Mộ Sương lúc này không vui, trong giọng nói mang theo nũng nịu và tức giận kêu lên, "Ba!"
Mình mang theo bảo bối tới đây, không phải để cho ba ba mình không khách khí mà vặn hỏi.
"Sao ông lại đi hỏi nhà của con bé làm gì vậy." Đinh Hinh Trúc cũng tức giận mà xem thường, vội vàng kéo tay đứa trẻ đang hoảng sợ đặt ở trên tay mình vỗ nhẹ, "Không có việc gì đâu, con không cần để ý tới chú."
Diệp Hiểu Tư nhìn Nhan Mộ Sương đang cau mày một chút, rồi lại len lén nhìn sắc mặt khó coi của Nhan Hữu Sơn, vẻ mặt không khỏi nghiêm túc lại, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói, "Ba ba là ông chủ của công ty."
Mama là làm việc gì, Diệp Hiểu Tư lại không muốn nói.
Nhan Mộ Sương thở dài, trong lòng bắt đầu tự trách mình quên nói rõ ràng chuyện của