Chương 83: Tiểu bạch kiểm lừa tiền lừa sắc
Beta: Utano_Yuuki
Diệp Hiểu Tư nghe được câu này thì ngây người ra, tiếp đó thì ôm lấy Nhan Mộ Sương, "Em sao có thể nghĩ như vậy được."
Trong lời nói có một tia thở dài làm cho người đang bị ôm vào trong lòng khẽ run mấy cái, bởi vì phần tín nhiệm này.
Ngoài miệng vẫn không thuận theo nói, "Vậy em tại sao lại như vậy?"
Vào giây phút này Nhan Mộ Sương bỗng nhiên ý thức được, trước kia mình cảm thấy khinh bỉ tính tình nhỏ nhen của tiểu nữ nhân, mà khi mình ở trước mặt người nhỏ tuổi hơn mình nhưng lúc nào cũng nhường mình, thì tính tình nhỏ nhen ấy cũng sẽ xuất hiện ở trên người mình.
Đột nhiên có chút lo lắng Diệp Hiểu Tư sẽ ghét mình như vậy, kéo ra khoảng cách nhìn gương mặt của cô, lại thấy được thần sắc cực kỳ phức tạp trên mặt người nọ.
"Em..." Diệp Hiểu Tư có chút bối rối nhìn nàng một cái, rồi lại nhìn xung quanh, sắc mặt đột nhiên lại đỏ lên.
Lúc này Nhan Mộ Sương cũng cảm thấy khó hiểu, giơ tay lên sờ sờ gò má có chút nóng của cô, "Sao vậy?"
"Em... Em... Ghen..."
Sắc mặt Diệp Hiểu Tư đỏ bừng, do do dự dự nửa ngày mới nói hết lời.
Cô ghen, bởi vì Nhan Mộ Sương chơi game kia có thể là bởi vì An Thần Bằng, nhưng mà trước đó mình tràn đầy tự tin nói mình sẽ không ghen, trong lúc nhất thời, cô cảm thấy bối rối và xấu hổ.
Ghen?
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má có chút nóng, rồi nhìn thẳng vào đôi mắt của người đang xấu hổ nhìn mình, Nhan Mộ Sương lúc này đã hiểu đứa ngốc này đang rối rắm điều gì.
"Tướng công ngốc, em sao có thể đáng yêu tới vậy nha ~"
"..."
"Lúc trước chị chơi Du kiếm giang hồ, là do chị nghe người ta nói game đó chơi rất tuyệt, hơn nữa game online nằm trong phạm vi chị không hiểu rõ, cho nên chị muốn thử một chút." Một tay kéo cánh tay Diệp Hiểu Tư, đầu còn tựa trên vai cô, Nhan Mộ Sương khẽ cười nói, kéo Diệp Hiểu Tư đi dạo.
"Không biết sao An Thần Bằng lại biết chị chơi game đó, để nhân viên công tác tăng thuộc tính cho chị, còn còn đặc biệt dành riêng một bộ trang bị muốn lấy lòng chị, nhưng mà chị không thích anh ta như vậy, chị mắng anh ta dừng cái việc đó lại..." Nhan Mộ Sương nói, nụ cười trên mặt bỗng nhiên mất đi, cố ý bĩu môi nghiêng đầu nhìn Diệp Hiểu Tư, "Nhưng mà món trang bị đó với thanh kiếm kia chị rất thích..."
"Ơ..." Động tác của Diệp Hiểu Tư hơi cứng lại, không phải bởi vì lời nói của Nhan Mộ Sương, mà là do vẻ mặt giả vờ vô tội của nữ nhân đang nhìn mình, đôi môi mê người kia.
Trong mắt hiện lên một chút ý cười, biết rõ nguyên nhân vì sao cô lại có phản ứng như vậy, Nhan Mộ Sương càng gần sát cô hơn nữa, trong miệng cũng nói tiếp, "Em đừng tức giận nữa được không?"
Vừa nói xong, cánh tay ôm Diệp Hiểu Tư hơi dùng sức ôm càng chặc hơn nữa, nhưng mà, xem ra người đang bị ôm, cũng không chỉ có như vậy.
Ánh mắt dường như là rơi vào trên cánh tay của mình, nhưng trên thực tế là đang nhìn vào nơi mềm mại nào đó đang ép vào trên cánh tay mình, Diệp Hiểu Tư cảm thấy máu đang sục sôi, sắc mặt của cô càng đỏ thêm.
Không nghe được cô đáp lại, Nhan Mộ Sương nghi hoặc nhìn người bên cạnh, rồi nhìn theo tầm mắt cô....
Nhan Mộ Sương luôn luôn bình tĩnh lúc này sắc mặt cũng đỏ lên.
Người này...
Mặc dù xấu hổ, nhưng vẫn không có buông cánh tay Diệp Hiểu Tư ra, vẫn ôm chặt như cũ, đầu dựa vào trên vai Diệp Hiểu Tư.
Bây giờ Nhan Mộ Sương cảm thấy làm một tiểu nữ nhân cũng tốt.
"Nương tử..." Bỗng nhiên Diệp Hiểu Tư lên tiếng, ánh hoàng hôn chiếu vào trên gương mặt ửng đỏ của cô, làm cho Nhan Mộ Sương vừa nghiêng đầu qua nhìn liền ngẩn ngơ.
Dừng bước lại, cố chấp nhưng lại không mất đi sự ôn nhu rút cánh tay đang bị nắm ra, bỗng nhiên Diệp Hiểu Tư lộ ra một nụ cười rực rỡ, "Chị có muốn em cõng chị không?"
"..." Đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì cảm thấy trong lòng nàng chảy qua một dòng nước ấm, Nhan Mộ Sương không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cô, ý tứ trong mắt không cần nói cũng biết.
"Hì hì..." Ngây ngốc cười, Diệp Hiểu Tư ngồi xổm nửa người xuống, cõng người đang nằm trên người mình, trên mặt tuy là nụ cười nhìn ngốc nghếch, nhưng lại hạnh phúc làm cho người khác cảm thấy chói mắt.
Như vậy, thật tốt.
Kỳ nghỉ Quốc Khánh, ba ngày đầu Diệp Hiểu Tư trôi qua trong nhà Nhan Mộ Sương, ba ngày sau thì cùng về thành phố Y với Nhan Mộ Sương, nhìn cuộc sống ấm áp của chị mình và Hách Liên Thiền Hàn thì càng vui vẻ hơn, ngày cuối trước khi trở lại trường học, nụ cười trên mặt Diệp Hiểu Tư làm thế nào cũng không ngừng được.
Nhan Mộ Sương trừ bỏ nụ cười ở bên ngoài ra, thì cảm giác hạnh phúc ở trong lòng giống như cô làm thế nào cũng không ngừng được.
Những ngày kế tiếp đương nhiên là hết sức hạnh phúc, cả hai cặp cũng đã có đôi*, mặc dù người khác không biết quan hệ của các nàng, nhưng mà hạnh phúc như vậy cũng không cần để cho người khác biết.
[*Í chỉ là cặp học muội cũng đã thành đôi với cặp học tỷ]
Chỉ là với Diệp Hiểu Tư mà nói, không được hoàn mỹ nhất...
Chỉ có một cái.
"Hiểu Tư ~~ tối nay cậu qua ngủ với học tỷ Mộ Sương đi ~~" Khang Quả Duy kéo cánh tay Diệp Hiểu Tư làm nũng, làm Diệp Hiểu Tư cạn lời.
"Ôi trời, cậu đừng có bày cái vẻ mặt này ra, ai bảo cậu không nhanh chóng đẩy ngã học tỷ Mộ Sương, cậu nhìn cậu đi, còn tới gây trở ngại tớ và Úc Úc nhà tớ hạnh phúc với nhau..." Khang Quả Duy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép* nhìn người mặt không cảm xúc kia, lời nói cũng không lưu tình chút nào, "Cậu phải nhanh nhanh đi lên cho tớ, tuần trước tớ phải tốn nhiều thời gian mới đẩy Úc Úc được, kế tiếp tớ nhất định phải bù lại mấy lần tớ bị đẩy."
Trừng mắt, Diệp Hiểu Tư vẫn không nhúc nhích ngồi ở trên ghế, tức giận liếc nàng một cái, không nói lời nào.
"Tớ mặc kệ, cậu phải nhanh lên với học tỷ Mộ Sương cho tớ! Mau đi! Cậu có nghe thấy không, Úc Úc cũng sắp qua đây rồi."
Vừa nói, Khang Quả Duy cũng bắt đầu hành động.
Khang Quả Duy chết tiệt, cậu nhớ kỹ cho tớ.
Diệp Hiểu Tư bị đẩy ra khỏi ký túc xá, đứng ở ngoài cửa, căm hờn trừng Khang Quả Duy, cắn môi một câu cũng không nói nên lời.
"A, xém chút nữa là quên." Khang Quả Duy lại mở cửa ra, ném quần áo ngủ lên tay Diệp Hiểu Tư, "Nè, mặc quần jean