Hoàng cung minh hỏa quốc, trái ngược với tống quan, hiện tại hoàng đế của minh hỏa cực kỳ tức giận .
“ người đâu, mời thừa tướng tới thư phòng của ta “.
hoàng đế ra lệnh rồi quay vào thư phòng, chỉ trong chốc lát thì bên ngoài truyền tới tiếng nói .
“ bẩm bệ hạ, thần lâm khiếu xin được yết kiến “.
“ thừa tướng, mời vào “ .
một lão già tiến vào, lão già này trông giống lâm thanh tới tám phần, có khác chỉ là lão mặc áo bào, lễ phục của quan văn và tuổi tác trông lớn hơn một chút .
“ thừa tướng, ngươi có ý kiến gì trong việc này không ? “.
hoàng đế hỏi, hắn tên là lâm minh phong, cũng thuộc lâm gia minh hỏa quốc, minh hỏa quốc là một cái quốc gia đặc thù, từ trên xuống dưới tám phần cơ cấu quốc gia cơ hồ đều là người họ lâm, có thể nói lâm gia tại minh hỏa quốc chính là một tay che cả bầu trời . nếu tính về vai vế, lâm minh phong chính là cháu họ của lâm khiếu, còn lâm thanh chính là anh em họ của hắn .
“ bẩm bệ hạ, thần cho rằng, thù này phải báo “ .
“ thừa tướng, chuyện báo thù là dĩ nhiên, nhưng ngươi nên nhớ, lâm thanh bị hắn giết trong một chiêu, đánh giá chiến lực của hắn đã là tối cao trong kim đan cấp, nếu phái kim đan đi cũng chỉ có chịu chết mà thôi “ .
“ bệ hạ thánh minh, nhưng chúng ta có thể phái đẳng cấp cao hơn “ .
thừa tướng nói, trong mắt lóe lên sát khí, lâm thanh chính là con trai hắn, hắn yêu nhất cũng chính là đứa con này .
“ ngươi không biết trên kim đan cấp không được tham dự chiến tranh hay sao ? nếu có tiếng gió lộ ra, ngươi nghĩ chính khí minh sẽ để yên cho chúng ta ? “ .
kim đan cấp đối với cao tầng các thế lực vẫn còn thuộc phạm trù của người thường, nhưng từ hóa hư cấp trở lên thì không giống, bởi vì kim đan vẫn có thể dựa vào số lượng lớn mà thủ thắng, còn hóa hư chiến đấu sẽ đánh gãy thăng bằng, một tên hóa hư cấp, chỉ trừ khi tự sát chứ không người thường không thể nào mà giết được . vì lẽ đó cho nên có một quy luật nói rằng : “ cấm chỉ hóa hư tham gia chiến tranh với người thường, nếu ai dám vi phạm sẽ bị toàn vực truy sát “ .
thừa tướng hiển nhiên đã ngờ tới, hắn bèn nói : “ theo như hạ thần điều tra, tên nhóc đó không có bất cứ chức danh nào trong tống quan quốc, hắn chỉ là một người tu luyện quê quán tại hắc thủy thành mà thôi, cho nên việc này trở thành tư thù cá nhân giữa các tu sĩ, cho dù chúng ta giết hắn cũng không ai dám nói cái gì “ .
lâm minh phong nhíu mày .
“ thừa tướng chắc chứ ? “ .
“ thần chắc chắn, có điều hạ thần cho rằng chúng ta phải hành động nhanh lên, nếu không bên tống quan quốc chỉ cần phong cho hắn một chức quan thì lại là chuyện khác “ .
lâm minh phong gật đầu .
“ được, việc này thừa tướng ngươi lo, nhưng tốt nhất, là bắt sống hắn mang về đây . ta nói vậy, ngươi hiểu chứ ? “ .
lâm khiếu nhìn lâm minh phong, hiển nhiên hoàng đế bệ hạ cũng biết mấy cái vũ khí của lâm quân, bèn gật đầu .
“ hạ thần tuân chỉ “ .
……………
chỉ một tiếng đồng hồ sau đó, từ kinh thành minh hỏa quốc mười tia sáng vút lên bầu trời, dùng tốc độ cực kỳ nhanh tiến về hắc thủy thành của tống quan quốc, dẫn đội là lâm mạt, thực lực đã hóa hư viên mãn, đi theo hắn có chin tên kim đan, bọn hắn mang theo tôn chỉ của lâm khiếu, sát khí đằng đằng .
“ tiêu diệt lâm quân, quyết không cho hắn đẻ trứng “ .
…………..
hắc thủy thành, trận chiến ngày hôm qua đã kết thúc, lâm quân đang ngồi trong phủ thành chủ , đối diện với hắn là kiều thế yên, thành chủ của hắc thủy thành, tên khốn mà ngày hôm qua đã bỏ thành mang theo binh lính chạy trốn .
rượu qua ba tuần, lâm quân có chút căm ghét tên này nên cũng không nhiệt tình cho lắm, chỉ có kiều thế yên léo nhéo bên tai, hắn khen lâm quân lên tận mây xanh, không ngừng nói việc mình chạy trốn chỉ là bất đắc dĩ, là để bảo toàn binh lực, bla, bla ….
nghe có chút không kiên nhẫn, lâm quân nhíu mày nói :
“ kiều thành chủ, tại hạ có chút mệt mỏi, cần nghỉ ngơi “ .
“ lâm anh hùng nếu mệt mỏi có thể về nghỉ ngơi, tại hạ không quấy rầy nữa “ .
thấy sắc mặt lâm quân không tốt lắm, kiều thế yên có chút xấu hổ, đành nói như vậy rồi sai người dẫn lâm quân đi nghỉ ngơi . dù cho hắn có chút khó chịu lâm quân, nhưng đã nghe tin hoàng đế bệ hạ sắp sửa tới nên cũng chẳng dám phác tác cái gì .
nhíu mày nhìn thân ảnh lâm quân đi xa, kiều thế yên có chút bất đắc dĩ, nếu không phải kiều minh biến mất, lão tổ kiều gia không may tèo mất, còn lâu kiều thế yên hắn mới phải nịnh nọt lâm quân thế này . “ có điều, xem gã này có thể chảnh được bao lâu “ . kiều thế yên dữ tợn thầm nghĩ, không lôi kéo lâm quân được, vậy có thể thực hiện bước kia thôi .
……….
lâm quân vừa đi vừa suy nghĩ, hắn không thèm đặt kiều thế yên vào mắt, dù cho kiều minh đúng là gia nhập quân đoàn của hắn . trong phong tỏa bí cảnh, kiều minh vẫn chưa gặp mặt lâm quân, mà theo chỉ dẫn của gao bạc đầu nhập dưới trướng tiêu viêm . ngay cả kiều minh còn không được lâm quân coi trọng, thì một tên kiều thế yên còn yếu hơn chả có nghĩa lý gì .
lâm quân cũng có chút sầu lo, từ khi hắn ra ngoài, mọi việc trong phong tỏa bí cảnh hắn đều không biết, ngay cả cái chức năng group chat cũng không thể sử dụng được .
“ phải tự lực mạnh lên thôi “ .
lâm quân nghĩ vậy rồi đi theo tên lính gác về nơi dừng chân . chợt như có cảm giác, hắn quét mắt nhìn xung quanh .
không phát hiện cái gì, nhưng sao lại có cảm giác là lạ .
lâm quân nghĩ vậy rồi mở ra thần thông thiên nhãn .
lập tức trong không khí ẩn hiện một vài bóng người, quét thiên nhãn khắp nơi thì lâm quân đã biết đây là những ai, có điều hắn rất là nghi hoặc .
một bóng người là hoàng đế bệ hạ của tống quan quốc, tên lê minh vũ, tới đây chỉ để quan sát lâm quân hắn, còn vì sao hắn ta giấu mình thì có lẽ là không muốn lâm quân biết, lâm quân có chút bất ngờ, thực lực của gã hoàng đế này siêu cao, đã là pháp tướng chiến hoàng, ở một cái quốc gia cằn cỗi như thế này mà thực lực lại bự như vậy, hiển nhiên