Chính Nghĩa Quân Đoàn

Chương 13


trước sau


Hoàng cung minh hỏa quốc, trái ngược với tống quan, hiện tại hoàng đế của minh hỏa cực kỳ tức giận .

“ người đâu, mời thừa tướng tới thư phòng của ta “.

hoàng đế ra lệnh rồi quay vào thư phòng, chỉ trong chốc lát thì bên ngoài truyền tới tiếng nói .

“ bẩm bệ hạ, thần lâm khiếu xin được yết kiến “.

“ thừa tướng, mời vào “ .

một lão già tiến vào, lão già này trông giống lâm thanh tới tám phần, có khác chỉ là lão mặc áo bào, lễ phục của quan văn và tuổi tác trông lớn hơn một chút .

“ thừa tướng, ngươi có ý kiến gì trong việc này không ? “.
hoàng đế hỏi, hắn tên là lâm minh phong, cũng thuộc lâm gia minh hỏa quốc, minh hỏa quốc là một cái quốc gia đặc thù, từ trên xuống dưới tám phần cơ cấu quốc gia cơ hồ đều là người họ lâm, có thể nói lâm gia tại minh hỏa quốc chính là một tay che cả bầu trời . nếu tính về vai vế, lâm minh phong chính là cháu họ của lâm khiếu, còn lâm thanh chính là anh em họ của hắn .

“ bẩm bệ hạ, thần cho rằng, thù này phải báo “ .

“ thừa tướng, chuyện báo thù là dĩ nhiên, nhưng ngươi nên nhớ, lâm thanh bị hắn giết trong một chiêu, đánh giá chiến lực của hắn đã là tối cao trong kim đan cấp, nếu phái kim đan đi cũng chỉ có chịu chết mà thôi “ .

“ bệ hạ thánh minh, nhưng chúng ta có thể phái đẳng cấp cao hơn “ .
thừa tướng nói, trong mắt lóe lên sát khí, lâm thanh chính là con trai hắn, hắn yêu nhất cũng chính là đứa con này .

“ ngươi không biết trên kim đan cấp không được tham dự chiến tranh hay sao ? nếu có tiếng gió lộ ra, ngươi nghĩ chính khí minh sẽ để yên cho chúng ta ? “ .
kim đan cấp đối với cao tầng các thế lực vẫn còn thuộc phạm trù của người thường, nhưng từ hóa hư cấp trở lên thì không giống, bởi vì kim đan vẫn có thể dựa vào số lượng lớn mà thủ thắng, còn hóa hư chiến đấu sẽ đánh gãy thăng bằng, một tên hóa hư cấp, chỉ trừ khi tự sát chứ không người thường không thể nào mà giết được . vì lẽ đó cho nên có một quy luật nói rằng : “ cấm chỉ hóa hư tham gia chiến tranh với người thường, nếu ai dám vi phạm sẽ bị toàn vực truy sát “ .

thừa tướng hiển nhiên đã ngờ tới, hắn bèn nói : “ theo như hạ thần điều tra, tên nhóc đó không có bất cứ chức danh nào trong tống quan quốc, hắn chỉ là một người tu luyện quê quán tại hắc thủy thành mà thôi, cho nên việc này trở thành tư thù cá nhân giữa các tu sĩ, cho dù chúng ta giết hắn cũng không ai dám nói cái gì “ .

lâm minh phong nhíu mày .
“ thừa tướng chắc chứ ? “ .

“ thần chắc chắn, có điều hạ thần cho rằng chúng ta phải hành động nhanh lên, nếu không bên tống quan quốc chỉ cần phong cho hắn một chức quan thì lại là chuyện khác “ .

lâm minh phong gật đầu .
“ được, việc này thừa tướng ngươi lo, nhưng tốt nhất, là bắt sống hắn mang về đây . ta nói vậy, ngươi hiểu chứ ? “ .

lâm khiếu nhìn lâm minh phong, hiển nhiên hoàng đế bệ hạ cũng biết mấy cái vũ khí của lâm quân, bèn gật đầu .

“ hạ thần tuân chỉ “ .

……………

chỉ một tiếng đồng hồ sau đó, từ kinh thành minh hỏa quốc mười tia sáng vút lên bầu trời, dùng tốc độ cực kỳ nhanh tiến về hắc thủy thành của tống quan quốc, dẫn đội là lâm mạt, thực lực đã hóa hư viên mãn, đi theo hắn có chin tên kim đan, bọn hắn mang theo tôn chỉ của lâm khiếu, sát khí đằng đằng .

“ tiêu diệt lâm quân, quyết không cho hắn đẻ trứng “ .

…………..

hắc thủy thành, trận chiến ngày hôm qua đã kết thúc, lâm quân đang ngồi trong phủ thành chủ , đối diện với hắn là kiều thế yên, thành chủ của hắc thủy thành, tên khốn mà ngày hôm qua đã bỏ thành mang theo binh lính chạy trốn .

rượu qua ba tuần, lâm quân có chút căm ghét tên này nên cũng không nhiệt tình cho lắm, chỉ có kiều thế yên léo nhéo bên tai, hắn khen lâm quân lên tận mây xanh, không ngừng nói việc mình chạy trốn chỉ là bất đắc dĩ, là để bảo toàn binh lực, bla, bla ….

nghe có chút không kiên nhẫn, lâm quân nhíu mày nói :
“ kiều thành chủ, tại hạ có chút mệt mỏi, cần nghỉ ngơi “ .

“ lâm anh hùng nếu mệt mỏi có thể về nghỉ ngơi, tại hạ không quấy rầy nữa “ .
thấy sắc mặt lâm quân không tốt lắm, kiều thế yên có chút xấu hổ, đành nói như vậy rồi sai người dẫn lâm quân đi nghỉ ngơi . dù cho hắn có chút khó chịu lâm quân, nhưng đã nghe tin hoàng đế bệ hạ sắp sửa tới nên cũng chẳng dám phác tác cái gì .

nhíu mày nhìn thân ảnh lâm quân đi xa, kiều thế yên có chút bất đắc dĩ, nếu không phải kiều minh biến mất, lão tổ kiều gia không may tèo mất, còn lâu kiều thế yên hắn mới phải nịnh nọt lâm quân thế này . “ có điều, xem gã này có thể chảnh được bao lâu “ . kiều thế yên dữ tợn thầm nghĩ, không lôi kéo lâm quân được, vậy có thể thực hiện bước kia thôi .

……….

lâm quân vừa đi vừa suy nghĩ, hắn không thèm đặt kiều thế yên vào mắt, dù cho kiều minh đúng là gia nhập quân đoàn của hắn . trong phong tỏa bí cảnh, kiều minh vẫn chưa gặp mặt lâm quân, mà theo chỉ dẫn của gao bạc đầu nhập dưới trướng tiêu viêm . ngay cả kiều minh còn không được lâm quân coi trọng, thì một tên kiều thế yên còn yếu hơn chả có nghĩa lý gì .

lâm quân cũng có chút sầu lo, từ khi hắn ra ngoài, mọi việc trong phong tỏa bí cảnh hắn đều không biết, ngay cả cái chức năng group chat cũng không thể sử dụng được .

“ phải tự lực mạnh lên thôi “ .
lâm quân nghĩ vậy rồi đi theo tên lính gác về nơi dừng chân . chợt như có cảm giác, hắn quét mắt nhìn xung quanh .

không phát hiện cái gì, nhưng sao lại có cảm giác là lạ .

lâm quân nghĩ vậy rồi mở ra thần thông thiên nhãn .

lập tức trong không khí ẩn hiện một vài bóng người, quét thiên nhãn khắp nơi thì lâm quân đã biết đây là những ai, có điều hắn rất là nghi hoặc .

một bóng người là hoàng đế bệ hạ của tống quan quốc, tên lê minh vũ, tới đây chỉ để quan sát lâm quân hắn, còn vì sao hắn ta giấu mình thì có lẽ là không muốn lâm quân biết, lâm quân có chút bất ngờ, thực lực của gã hoàng đế này siêu cao, đã là pháp tướng chiến hoàng, ở một cái quốc gia cằn cỗi như thế này mà thực lực lại bự như vậy, hiển nhiên

là có chút đáng nghi .

mấy bóng người khác chính là hộ vệ và thái giám của hoàng đế, có cả thảy 10 tên, cái châm chọc nhất là mạnh nhất trong bọn hắn chỉ là hóa hư viên mãn, gộp tất cả bọn hắn có lẽ còn chẳng phải là đối thủ của hoàng đế .

lâm quân biết mà giả vờ như không biết, chỉ cần không có ác ý gì thì hắn chẳng quan tâm, khí định thần nhàn đi về chỗ nghỉ ngơi .

“ ting, nhiệm vụ phụ tuyến mở ra, lâm gia minh hỏa quốc có người tới truy sát chủ ký sình, yêu cầu chủ ký sinh sống sót “ .

lâm quân nghe vậy cười rộ lên, nếu không có hoàng đế bệ hạ ở đây có khi hắn sẽ sợ hãi, nhưng hiện tại tình hình có chút không giống, chẳng biết ai mới là con mồi .

nghĩ vậy, lâm quân lấy m4a1 ra, cầm chắc trong tay, đôi mắt lập lòe quét xung quanh .

“ kẻ địch của tôi đã tới, cậu mau trốn “ .

lâm quân nhìn tên lính dẫn đường và nói . hắn đã thấy một vài bóng người mặc quần áo dạ hành di chuyển vô thanh vô tức trong không gian, lâm quân cảm thấy có chút quái dị, hiện tại trời sáng mà, mặc quần áo đi đêm chi vậy .

tên lính dẫn đường nghe thế, thấy sắc mặt lâm quân nghiêm nghị vội run lên, không nói không rằng vọt chạy thẳng, tên lính này cũng là một gã thông minh, lòng chỉ nghĩ mau báo cho kiều thế yên .

tên lính chỉ chạy một vài mét thì “ rầm “, thân thể hắn đụng phải một cái màn chắn vô hình, u đầu chảy máu dội ngược lại, có lẽ vì tốc độ có chút nhanh nên gã nằm thẳng cẳng, chưa kịp rên một tiếng thì đã bất tỉnh .

“ ồ, là trận pháp, bọn chúng làm lúc nào nhỉ ? “.
lâm quân nghiêm mặt thì thầm, hắn có chút bất ngờ, vì sao đột nhiên lại xuất hiện trận pháp vô thanh vô tức như vậy .

“ hahaha, lâm quân đúng không ? mau trói tay đầu hàng, mày không trốn được đâu “ .
lúc này một tiếng cười to, sau đó mười tên lập tức hiện nguyên hình, bay lơ lửng trong không trung, tên vừa lên tiếng là lâm mạt . gã vung tay lên, trận pháp vô hình bốn phía cũng hiện ra, chỉ thấy đó là một màn sáng màu trắng, xung quanh bốn phía có bốn cây cờ màu đỏ, không gian xung quanh lâm quân đã bị định trụ, ngay cả hắn cũng bất động, không thể nâng nổi một ngón tay .

lâm quân cười nhẹ, hắn thấy hoàng đế bệ hạ cũng đang nằm trong trận pháp liền yên tâm .

“ à, lâm gia minh hỏa quốc ? ngươi vây ta ở đây là muốn làm gì ? “ .

“ ngu ngốc, mày nói bọn tao vận dụng cái giá lớn, dùng trận pháp định trụ mày là muốn làm gì á ? “.
lâm mạt cười hề hề, thừa tướng sợ xảy ra sơ sót nên đã lấy vây khốn trận bàn cho lâm mạt đem theo, từ hóa hư trở xuống chỉ cần nằm trong trận pháp thì sẽ không thể cử động được, có điều thừa tướng đúng là quá cẩn thận, bắt một tên kim đan mà phải trả cái giá thế này .

lâm quân lại hỏi : “ hiện tại ta như cá trên thớt, ngươi có thể cho ta biết, trận pháp này bố trí từ khi nào không ? à thì có gì thua cũng phục ấy mà “ .

“ haha, được “ . lâm mạt gật đầu rồi nói tiếp : “ tên kiều thế yên bán ngươi, với cái giá chỉ có cho kiều gia bọn hắn gia nhập minh hỏa chúng ta, trận pháp hắn bố trí, nơi ở của ngươi cũng hắn bố trí, có hài lòng chưa ? “ .

lâm quân nghe thế thở dài, hắn lại mắc một sai lầm nữa, quá tin người, không dùng thiên nhãn quan sát gã kiều thế yên . sau tất cả thì lâm quân vẫn còn cảm giác mình như một người trái đất, không biết chỗ này hiểm ác ra sao . con người của quê hương hắn tốt lắm, đâu giống như những thứ bạch nhãn lang này, đi tới đâu cũng như trên một phiến băng mỏng, không cẩn thận chính là thịt nát xương tan .

cảm khái vừa có chút thất vọng về mình, lâm quân thầm hứa hắn sẽ cẩn thận hơn, hôm nay nếu không có hoàng đế bệ hạ ngay chỗ này, có lẽ lâm quân đã bị bắt, hoặc tệ hơn là sẽ chết .

thấy lâm quân cười như cam chịu, lâm mạt vung tay lên, hắn nói nhảm đủ rồi, mau chóng bắt lâm quân về phục mệnh .

lâm quân thấy vậy mặt mũi vẫn rất là bình tĩnh, hắn nói lớn : “ minh vũ hoàng đế, không tính ra tay sao ? “ .

một tiếng cười khẽ vang lên, lê minh vũ xuất hiện .
“ giỏi lắm, ngươi đã biết trẫm ở đây từ đầu sao ? không ngờ một tên dân đen mà dám ra lệnh cho trẫm đấy “ .

hắn cười như gió xuân, một thân y phục màu vàng phong độ nhẹ nhàng, giơ tay nhấc chân đều có khí độ của bậc vương giả .

minh vũ hoàng đế vung tay lên, một lưỡi đao lớn màu vàng bắn ra từ tay hắn, quét tới vị trí đám lâm mạt đang đứng .

lâm mạt thấy thế da đầu tê dại, ai có thể nói ta biết, hoàng đế vì sao xuất hiện ở đây ? vì sao hắn mạnh như vậy .

“ xoẹt “ .
cổ lâm mạt và đồng bọn bay lên trời, tới chết hắn vẫn ôm theo nghi hoặc xuống mộ, khuôn mặt đầy vẻ chấn kinh rơi trên mặt đất .

“ ting, chủ ký sinh hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến, thưởng cho một lần triệu hồi, hai lần hệ thống ân huệ, 1.000 điểm thiện ác . vì chủ ký sinh không ra tay, chỉ chém gió bằng mồm nên đếu có kinh nghiệm “ .

“ rầm “ .
lâm mạt mới chết, trận pháp cũng theo đó phá tan, lâm quân đã hoạt động được trở lại . hắn thấy minh vũ hoàng đế đứng trước mặt mình, cũng chẳng có vẻ gì là muốn hành lễ, cười nói : “ đa tạ bệ hạ đã giúp đỡ “ .

minh vũ chăm chú nhìn lâm quân, mấy tên thái giám hộ vệ đều đã hiện thân, đang xử lý chiến trường .

“ lâm anh hùng rất giỏi, lá gan cũng rất lớn, không sợ trẫm mang ngươi ra chém sao ? “ .

lâm quân tỏ vẻ chẳng quan tâm đáp : “ chẳng ai sẽ chém một người có thể mang cho bệ hạ đây lợi ích cực lớn cả “ .

minh vũ cười to : “ nói xem, ngươi sẽ giúp trẫm làm được cái gì ? nếu không sẽ phải chết đấy “ .

main bá; hậu cung hữu dụng; nvp có não; tình tiết không máu chó; không buff quá đà; cốt truyện đặc sắc tại #tới dị giới làm tiểu bạch kiểm. tới dị giới làm tiểu bạch kiểm


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện