Đã một tuần trôi qua kể từ ngày Kazekage làng cát – Gaara được giải cứu thành công. Ba đội trở về làng trong tình trạng bị thương rất nặng. Sakura vẫn còn sa sút tinh thần và đau buồn vì sự ra đi của một vị tiền bối làng cát – bà Chiyo trong trận chiến với Sasori, mặc dù đã giết được hắn nhưng bà cũng trọng thương vì trúng độc và cứu Gaara bằng cấm thuật sinh mệnh.
Naruto và thầy Kakashi vẫn đang nằm trong bệnh viện làng lá để dưỡng thương, trong quá trình truy đuổi Deidara họ bị trúng chiêu đồng vu quy tận của hắn. Vụ nổ khủng khiếp đó đã chôn vùi cả một dãy núi lớn. Naruto mặc dù nhanh trí dùng Rasengan để phản lại sức ép của vụ nổ nhưng hai người vẫn bị trọng thương vì nhiệt lượng khổng lồ tỏa ra từ trong đó.
…
Ngọc Văn giờ phút này đang nằm tại một cây anh đào to lớn nằm trên ngọn đồi cách làng lá khá xa, dưới ngọn đồi là mênh mông bát ngát thảo nguyên, nơi tít tắp chân trời là làng lá. Lưng cậu tựa vào thân cây lim dim nhắm mắt ngủ trong làn gió lướt nhẹ trên gò má. Mười năm tại thế giới này, Ngọc Văn chinh nam đánh bắc không ngừng nghỉ, tranh đấu liên miên làm cậu chưa từng có một phút giây được thư giãn tâm trí.
Ngọc Văn chìm sâu vào một giấc mơ, tại đó cậu gặp được cha mẹ, được nằm trong vòng tay của hai người, thật ấm áp, thật dịu dàng,… lúc này Kakyou bước đến và cầm lấy tay Ngọc Văn và nói cô yêu cậu, hạnh phúc tràn ngập trong tâm trí của Ngọc Văn, nước mắt rơi trên gương mặt Ngọc Văn… Ảo mộng tan võ thành nghìn mảnh. Ngọc Văn từ từ mở mắt, trên má cậu lúc này lấp lánh những giọt lệ trong suốt. Bỗng cậu giật mình quay lại, sự xúc động trong tâm trí làm cậu mất đi cảnh giác, có người đang đứng dưới gốc cây anh đào quan sát cậu.
Lúc này Sakura đang ngẩn ngơ nhìn người con trai trước mắt. Đã năm năm rồi, cậu bé mà cô gặp ngày xưa nay đã trưởng thành một thiếu niên, mái tóc bạch kim càng dài hơn xưa, ánh mắt hoàng kim thâm thúy, mênh mông như hư không sâu thẳm nay có thêm sự tang thương và đau khổ, gương mặt tuấn mĩ như một tuyệt thế tinh linh tỏa ra sự hấp dẫn vô hạn. Kể từ lần gặp mặt cách đây năm năm Sakura đã bị người con trai trước mắt thu hút và không thể ngừng lại những suy nghĩ về cậu ta, đến khi gặp mặt thì chẳng biết nói gì. Bỗng Sakura nghe người con trai cảm thán nói:
-Thật đẹp.
Âm thanh trong trẻo khiến Sakura đỏ bừng cả mặt. “Cậu ấy đang nói về mình sao” – Sakura thầm nghĩ, chỉ nghe cậu con trai nói tiếp:
-Cây anh đào đang mùa nở hoa, cánh hoa tung bay khắp trời đất, phong cảnh này ở quê hương ta là một trong những kì cảnh đấy, tiếc là chỉ nghe nói, hôm nay được tận mắt thấy quả nhiên là tuyệt đẹp.
Thấy Sakura đang bối rối vân vê hai ngón tay bên dưới gốc cây Ngọc Văn nhẹ điểm chân xuất hiện trước mắt cô. Nhìn Sakura đem theo một ít công cụ đi picnic thì Ngọc Văn hài hước mỉm cười nói:
-Kẻ hèn này có vinh dự được quý cô đây mời dùng bữa hay không?.
Nhìn người con trai trước mắt, Sakura vốn đang ngại ngùng bỗng bật cười. Hai người trải tấm thảm lên bãi cỏ dưới gốc anh đào, sau đó sóng vai ngồi tựa vào gốc cây đưa mắt nhìn làng lá nơi chân trời. Gió lay động làm hoa anh đào rơi lất phất trong không khí. Tất cả như vẽ ra một bức tranh tuyệt đẹp về đôi nam nữ dưới tán cây. Ngọc Văn cất giọng nói:
-Cũng đã năm năm từ khi ta gặp cô trong cánh rừng đó rồi, nhiều việc không thể ngờ được đã diễn ra, ta không còn là ta mà cô gặp lúc trước nữa rồi.
Sakura nhận ra nỗi buồn và sự cô đơn trong giọng nói của Ngọc Văn. Những lời muốn nói bỗng nuốt trở lại, cô vươn tay nắm lấy bàn tay Ngọc Văn sau đó nhẹ tựa đầu lên vai cậu, Sakura lắng nghe Ngọc Văn kể về câu chuyện của một cậu bé và một cô bé, về tình yêu ngắn ngủi nhưng tuyệt đẹp của họ, nước mắt lăn dài Sakura thiếp đi trên vai Ngọc Văn lúc nào không hay.
Nhìn gương mặt đáng yêu vương vài giọt lệ của Sakura trên vai mình, Ngọc Văn dùng ngón tay khẽ gạt đi sau đó để cô nằm xuống, choàng cho cô chiếc chăn màu trắng rồi đứng dậy nhìn bầu trời hoàng hôn đang chuyển sắc. Tâm sự những điều trong lòng với Sakura làm Ngọc Văn cảm thấy những điều đè nặng tâm trí cậu bấy lâu được gỡ ra một ít. Xoay người biến mất, trong không khí còn vang nhẹ giọng nói của Ngọc Văn:
-Cảm ơn,…
Sakura tỉnh dậy đã là lúc trời tối, cậu con trai lúc sáng đã biến mất, nhìn chiếc chăn màu trắng tinh đắp trên người, cô khẽ siết chặt nó một chút, thật ấm áp, hương thơm thật dịu dàng. Sakura ngẩn người một hồi lâu sau đó thu dọn tất cả rồi cất bước về làng lá, ngày hôm nay là ngày vui vẻ nhất với cô trong suốt năm năm kể từ ngày gặp cậu con trai kia. Bỗng Sakura giật mình thảng thốt:
-Mình quên hỏi tên cậu mất rồi, cũng không biết cậu ấy sống ở đâu nữa, còn cả chiếc chăn,… Ôi trời ạ!...AAAA…. mày quả thật hậu đậu quá Sakura.
…
Cách làng lá 7500km về hướng đông bắc có một đầm lầy cực lớn quanh năm được bao phủ trong sương mù. Các loại dã thú hung dữ trong đầm lấy khiến gần như không có ai đi vào trong này. Trung tâm vùng đầm lầy lại là một vùng phong cảnh tuyệt đẹp, thác nước hùng vĩ, những bụi trúc xanh tươi, những căn nhà bằng gỗ được xây dựng thành quần thể ven hồ nước dưới thác, các loài chim muông xinh đẹp bay lượn trên mặt hồ. Chính giữa hồ có một hòn đảo nhỏ, trên đảo mọc lên mộ cây đại thụ to lớn vô cùng, lá của nó rơi