Angler gật đầu cho Ngọc văn nói tiếp, Ngọc Văn thong thả nói:
-Đây là đồ thuộc sở hữu của Đức vua cuối cùng của hoàng tộc Janvina – Hoàng đế mất nước Ginvi S. Janvina. Theo tài liệu con học được thì ngay tại trên biểu tượng vương miện sẽ khắc tên Hoàng đế và Hoàng tộc thống trị hiện tại, trên thân của biểu tượng thanh kiếm trong tài liệu từ trước đến nay đều không có bất kỳ hình ảnh gì nhưng lại có Cổ ngữ, dòng cổ ngữ này nếu dịch ra Ngựa Trắng, đây vốn là dấu con ấn của đức vua dân tộc Mirot.
Ngọc Văn chau đôi mày thanh tú một cách nghiền ngẫm, cậu nói tiếp:
-Nhưng con thắc mắc là không phải chỉ có người sở hữu mới có thể sử dụng đồ vật ẩn chứa dấu ấn máu của bản thân hay sao?. Theo tư liệu thì Vua Ginvi đã bị thiêu sống khi cuộc cách mạng thành công rồi, chẳng lẽ lại có ẩn tình gì đó trong việc này?.
Angler lên tiếng quở mắng:
-Con lại quên mất Cổ ngữ thuật linh hồn của Hoàng tộc Janvina – Skummekia Illukac. Nếu được sự đồng ý đến từ hai bên thì người Hoàng tộc Janvina có khả năng trao đổi linh hồn giữa các thành viên trong Hoàng tộc với nhau.
Ngọc Văn hai mắt sáng lên:
-Thầy nói vậy đồng nghĩa với việc di tích lần này có khả năng mang theo cả kho tàng của người Mirot. Quá tuyệt vời, vậy là nhiệm vụ “Truy tìm kho báu của 89 đời Hoàng tộc Janvina” đang ở trước mắt chúng ta hay sao. 5000000 GC tiền thưởng kèm thêm việc người ra nhiệm vụ chỉ cần lấy một món đồ trong kho tàng, tất cả vật còn lại đều do chúng ta sở hữu.
Agus trầm giọng cắt đứt giọng nói của Ngọc Văn:
-Thằng ngốc, con tưởng rằng mình có thể đơn giản thực hiện nhiệm vụ này sao?. Những nguy hiểm con sẽ đối mặt khi bước qua cánh cổng này, đến ta hiện tại cũng không thể khống chế được. Một vĩ nhân cách đây 176 triệu năm như vua Ginvi S. Janvina không phải thằng nhóc như con có thể hình dung được quyền năng của ông ta.
-Con nắm chắc 70% khả năng hoàn thành nhiệm vụ này, ít nhất là Ginvi sẽ không giết chết ngay lập tức người bước qua cánh cổng.
Agus trầm mặc, muốn có được điều gì đó thì sự nguy hiểm tương ứng sẽ không kém gì phần thưởng, ông không muốn Ngọc Văn quá mạo hiểm, ông cần cậu phát triển hết mức có thể trước khi tung cánh bay lượn tự do. Angler cũng có cùng suy nghĩ với Agus, đang muốn lên tiếng nhắc nhở Ngọc Văn thì đã nghe giọng nói của cậu vang lên:
-Con dám chắc để trở thành những người vĩ đại như hôm nay thì khi trẻ tuổi thì hai thầy còn liều lĩnh và điên cuồng hơn cả con lúc này.
Agus sững sốt nhìn nụ cười rạng ngời không chút bụi trần của cậu học trò mà ông xem như đứa con trai duy nhất trước mắt, những nhiệt huyết bừng bừng của Agus lúc còn trẻ tuổi như hiện lên trong ánh mắt Ngọc Văn. Đúng vậy, để đạt được thành tựu càng cao thì sự mạo hiểm luôn là điều cần thiết. Angler nghe câu nói này của Ngọc Văn cũng ngẩn người, sau một lúc thì cả hai người thầy cùng bật cười sảng khoái, Angler cười ấm áp nói với Ngọc Văn:
-Cứ theo ý con đi, ta cùng Agus sẽ không trợ giúp con trong lần này. Hãy chứng minh sự liều lĩnh ngu xuẩn của mình và cho chúng ta thấy là con đã đúng.
Angler vừa dứt lời thì Gikuya cũng lên tiếng:
-Hai người bọn chị cũng muốn đi cùng em.
Nhìn vào ánh mắt quật cường của hai cô gái, Ngọc Văn gật đầu. Cả ba người nắm tay nhau bước qua màn ánh sáng, Angler nhìn ba người Ngọc Văn biến mất sau màn ánh sáng thì vui vẻ nói:
-Tuổi trẻ thật tốt.
-Nhớ lúc xưa ta cũng từng đuổi hổ, bắn rồng, chăn phượng vui vẻ biết bao nhiêu, giờ già rồi không biết cái lưng này còn chịu nổi không.
Nhìn vẻ mặt dối trá của Agus thì Angler rất không hình tượng mắng:
-Lão mắc dịch, già rồi sao không biến ra thêm chòm râu mà cạo mặt láng như thế?.
Agus đưa ra ánh mắt như nhìn kẻ ngu ngốc nói với Angler:
-Già là một chuyện, nhan sắc là chuyện khác, có khi nào ngươi thấy hai từ đó đồng nghĩa không?.
…
Gikuya và Mikari bước qua màn ánh sáng thì ngỡ ngàng, Chakra trong cơ thể hoàn toàn biến mất, bọn họ bây giờ trừ việc có một thân thể mạnh mẽ của Tiên nhân thì một chút Chakra trong cơ thể để vận chuyển cũng không hiện ra. Liếc nhìn qua Ngọc Văn thì thấy vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh của cậu, Ngọc Văn bắt được ánh mắt nghi hoặc của Mikari và Gikuya thì nhún vai hờ hững nói:
-Không ngoài dự đoán, chúng ta đã bị dịch chuyển qua vùng không gian vũ trụ khác, nói đơn giản để hai người hiểu thì chúng ta đang ở một thế giới chỉ tồn tại loại năng lượng khác với Chakra. Tạm thời thì em vẫn chưa xác định được loại sức mạnh nơi này.
Mikari tò mò lên tiếng:
-Em hãy cho chị biết tất cả mọi chuyện được không Ngọc Văn, khi gặp em lần đầu tiên chị đã cảm thấy em có gì đó rất khác thường, nó giống như sự khác nhau giữa thế giới của người sống và kẻ chết vậy?.
Nhìn sang ánh mắt hiếu kỳ không kém của Gikuya, Ngọc Văn rồi nói tất cả những gì liên quan đến các vùng không gian Vũ trụ, tập đoàn Grandown, quê hương của mình và mục đích mình đến Ẩn Vũ trụ,… Cả hai cô gái nghe từ đầu đến cuối thì mất một lúc thời gian mới tiêu hóa hết những gì Ngọc Văn nói, Gikuya thì thào:
-Thế giới này không ngờ rộng lớn như thế, cuộc sống thì ra không nhạt nhẽo như bản thân vẫn tưởng. Ngọc Văn, nếu em nói thế thì sau khi em kết thúc cuộc chiến với Lục Đạo thì em cũng phải