Đang lúc không khí căng thẳng và nguy hiểm cực độ, Ngọc Văn bỗng mỉm cười nhẹ nhàng:
-Xem ra ở đây luôn có quan niệm người ra lệnh và thống trị cao nhất thì chắc chắn là đế vương nhỉ?
Kakylua hơi nhướng mày nghi hoặc, cô là người đã từng đi vào các đế quốc trên mặt đất để học hỏi về nền văn minh của họ, người trước mắt cô tỏa ra khí tức của kẻ thống trị vô cùng mạnh chắc hẳn phải là một đế vương nào đó. Ngọc Văn thu các biểu hiện của Kakylua vào mắt và nói tiếp:
-Cô không cần phải dò xét làm gì, chúng ta đơn giản chỉ là giao dịch thôi đúng không, chuyện thân phận đối phương có quan trọng đến thế không, mà cô cũng không tra xét được hành tung của ta đâu, chúng ta không cùng một thế giới.
Kakylua hơi ngẩn người bởi cách nói thẳng thắng của kẻ đối diện, cô hơi trầm ngâm rồi nói:
-Làm thế nào để ngươi chịu trao đổi mảnh vỡ trong thanh kiếm của thần Suberi Magna, lúc ngươi hiện thân thì ta biết ngươi muốn dùng nó để trao đổi thứ gì đó, nói đi.
-Hơi nóng nảy quá đó, điều kiện thứ nhất là thông tin về một cô gái, đây là nhận diện.
Nói rồi Ngọc Văn vung tay lên không trung huyễn hóa ra hình ảnh đa chiều của Diệu Nhật. Nhìn sự lạnh lẽo trong mắt Ngọc Văn khi phác họa hình ảnh Diệu Nhật, Kakylua dường như có điều suy nghĩ, cuối cùng cô lên tiếng:
-Ta đồng ý, ta sẽ điều động trinh sát đi tìm hiểu.
Ngọc Văn nắm bắt từng động thái, những chớp động trong ánh mắt Kakylua. Xác định được Diệu Nhật không nằm trong tay tộc sứa thép thì Ngọc Văn khá nhẹ nhõm, cậu nói tiếp:
-Điều kiện thứ hai là 1 triệu quân tộc Cường Dực.
-Không thể nào, tổng binh lực của tộc quần cũng chỉ là 3 triệu, quá nhiều, tối đa là 100000, mượn quân là điều cấm kỵ, nếu ngươi dùng nó để đối phó với chúng ta thì hậu quả không tưởng được.
Mắt Ngọc Văn lóe sáng, tối đa 100000 tức là vẫn có thể thỏa thuận lại. Hơi vuốt cằm hóm hỉnh, Ngọc Văn nói:
-800000, ta sẽ dẫn đội quân này tấn công đế quốc của hải tinh linh Kiori.
Kakylua thấp giọng nguy hiểm nói:
-Ngươi đã biết điều gì…
-Người không nên ngầm bày các thế trận này để đối phó với ta, vô ích thôi Kakylua – con gái Thần linh chiến tranh đệ nhất thống lĩnh đời thứ nhất Serber.
Con ngươi Kakylua co rụt mạnh mẽ, sát khí bốc cháy dữ dội, cô quyết tâm phải giải quyết bằng được tên trước mắt, đúng lúc này giọng nói trong trẻo của Ngọc Văn lại tiếp tục vang lên:
-Ngay khi ta ẩn thân nơi đây, cô đã phát hiện nhưng lại làm lơ đi, tuy không biết cô phát hiện bằng cách nào nhưng ta vẫn phối hợp làm lơ với cô, lý do sao… vì rất thú vị. Tiếp đó, khi cô kể về sự tích thanh kiếm Suberi Magna của thần linh thì ta đọc từng suy nghĩ của cô thông qua từng ba động trong ánh mắt. Sự sùng bái và ấm áp của cô khi kể về thần linh chiến tranh Serber, sự mỉa mai mà không hề tức giận khi kể về lúc thần linh biển cả trộm thanh kiếm, hoặc lúc nhấn mạnh về tác dụng của thanh kiếm.
Ngọc Văn ngắm nhìn đôi mắt trong veo của Huyết Vũ Đại Đế và mỉm cười như ánh nắng dịu dàng:
-Trừ khi là người đi theo Vô Tình Đạo, nếu không thì không thể nào che dấu được ánh mắt khi đối diện với ta, không-thể-nào.
Nhắm mắt lại hồi tưởng một chút, Ngọc Văn mở miệng than thở nói:
-Không thể nói Serber đã bày ra một kế hoạch hoàn hảo, thanh kiếm Suberi Magna vốn không hề vỡ ra, cũng không hề thất lạc, ba mảnh hiện tại chỉ là trạng thái của nó, nếu tên Hải vương Fusion dùng cái mà hai cha con các người gọi là mảnh vỡ đó và tu luyện đến trạng thái Bán thần,… thì kế cục của hắn sẽ chẳng khác gì mấy con dê làm tế phẩm là mấy, toàn bộ thần lực sẽ bị hút đến khô héo và chuyển thành thần lực của cô,… đó là lý do cô nhấn mạnh tác dụng của thanh kiếm và khinh bỉ việc thần linh biển cả trộm đi nó đúng không nào.
Nội tâm Kakylua lúc này đã nghiêng trời lật đất, cô tự lấy trí tuệ làm tự hào, mọi người đều xưng cô lầy trí tuệ có thể thành thần, cười tự diễu,… người thiếu niên này đã cho Kakylua biết bên ngoài bầu trời còn có bầu trời khác. Chỉ bằng ánh mắt của đối phương, từ những câu chuyện rời rạc, từ kết cấu mơ hồ hàng chục nghìn năm, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã biên lại hoàn toàn chính xác kế hoạch mà hai cha con cô đạo diễn tưởng chừng kín như lưới trời.
Ngọc Văn chắp hai tay sau lưng thong dong, phiêu nhiên nhìn Kakylua đầy hóm hỉnh. Chứng kiến ánh mắt và gương mặt bình thường đến không thể bình thường hơn nữa, Kakylua có cảm giác vô lực chưa từng có. Cô đoán chắc rằng cho dù có triệu hoán cha cô – Serber tới cũng không thể nào lưu lại người này. Bên tai cô vang lên giọng nói của người thiếu niên:
-Xem ra cô đã quyết định giao dịch, nếu đã moi móc bí mật của người khác thì bản thân ta cũng sẽ nói cho cô một bí mật, các người chiến tranh, tham vọng, dã tâm, tất cả chẳng liên quan gì đến ta, kế hoạch của các người ta không ngăn cản cũng không tham dự. Lấy danh nghĩa đất mẹ để thề. Hơn nữa,… ta mượn 800000 quân tấn công đế quốc Kyori có thể xem như giúp các người cực lớn.
Kakylua hoàn toàn tin tưởng lời Ngọc Văn nói bởi lời thề trên danh nghĩa Đất mẹ là cấm