Sáng sớm, tiếng chuông điện thoại reo lên phá tan không khí yên tĩnh đang bao trùm trong căn phòng rộng lớn.
Cô gái xinh đẹp trên giường vùi đầu vào chăn, mơ màng đưa tay tìm điện thoại.
- Alo, cậu đâu rồi?
- Hả, đâu rồi cái gì? Tớ đang ngủ mà.
- Giờ này mà con ngủ hả con heo lười này? Mau dậy đi, trễ giờ rồi đó.
Vân Thường Hi còn đang ngái ngủ, lơ mơ nhìn mấy con số trên điện thoại.
Tám giờ đúng.
Cô bị chiếc đồng hồ làm cho tỉnh táo hơn mấy phần, vừa la hét vừa nhảy khỏi giường.
- Á chết tôi rồi.
Trễ giờ rồi!
Người giúp việc nghe tiếng hét của cô thì vội vã chạy vào, mặt hoảng hốt.
- Cô chủ! Cô có sao không ạ?
- Sao chị không gọi em dậy? Em sắp trễ rồi.
Chị giúp việc nghe xong liền thở phào.
May là cô không sao, chứ nếu trên thân thể của người con gái vàng ngọc này xuất hiện vết bầm hay vết xước nào thì ông chủ sẽ giết cô mất.
- Sáng nay tôi có gọi nhưng cô chủ ngủ say quá, còn...đạp tôi nữa.
- Hả? Em đạp chị hả? Em xin lỗi nhé! Nhưng mà chị tìm giúp em đôi tất trắng với.
Vân Thường Hi vừa nói vừa bôi kem đánh răng, dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân để vệ sinh miệng, sau đó rửa mặt qua loa rồi đi thay đồ.
Tài xế đã đợi sẵn phía bên dưới, trước khi cô ra tới cổng còn nghe thấy tiếng của mẹ vọng lại:
- Dù sao cũng muộn rồi, con đừng vội nữa.
Cậu Lưu, cậu đi từ từ thôi nhé! Đừng gấp.
Mỹ Tuyết Lệ vẫy tay tạm biệt cô, sau đó thở dài nói với chị giúp việc bên cạnh:
- Cái con bé này cứ vội vội vàng vàng, lớn rồi mà vẫn như trẻ con ấy.
- Vài ngày nữa cô chủ mới được mười tám tuổi, bây giờ vẫn được xem là trẻ con mà.
Hai người nói xong thì cười xòa, lại quay vào trong thảo luận cách bài trí cho bữa tiệc sắp tới.
Tối qua Vân Thường Hi thức lướt mạng đến một giờ mới đi ngủ.
Cô vào đường dẫn mà Hạ Phi Phi gửi qua, đọc bài đăng của một người chia sẻ cách cô ấy “cưa đổ” ông chú của mình.
Phải, Vân Thường Hi cũng muốn cưa đổ một ông chú, và ông chú đó hiện tại đang tập đấm bốc ở sau nhà.
Lập Khang Dụ hơn cô mười hai tuổi, là bảo an cho ba của Vân Thường Hi - Vân Chính Toàn - một chính trị gia có tiếng.
Vì vấn đề an toàn cho nên anh luôn túc trực bên cạnh Vân Chính Toàn hai mươi bốn trên hai mươi bốn, được cấp phòng ở khuôn viên nhà họ Vân.
Căn nhà khá lớn, được chia thành nhiều phòng nhỏ.
Đội vệ sĩ hơn mười lăm người, mỗi phòng hai người.
Lập Khang Dụ ở chung với Tống Bái.
Lần đầu tiên cô gặp anh là lúc mười tuổi.
Khi đó Lập Khang Dụ đã độ đôi mươi, khỏe mạnh cường tráng, lại cắt đầu đinh nên trông rất gọn gàng, sạch sẽ.
Cô bé nhỏ nhắn, đáng yêu đứng trước mặt anh, ngây thơ nói:
- Chú ơi, sau này Tiểu Hi cưới chú nhé!
Nói rồi, cô bé chìa ra trước mặt anh ba cây kẹo mút, cười híp mắt:
- Mấy cây kẹo này Tiểu Hi cho chú hết.
Ngon lắm đó!
Lập Khang Dụ cong môi cười, đưa tay xoa đầu Vân Thường Hi, xoa mạnh đến nỗi rối hết cả tóc.
Trong mắt anh, cô chỉ đơn giản là một đứa cháu nhỏ, vô tư vô lo, không đáng đặt trong lòng.
- Chú lớn rồi, không ăn kẹo, cháu ăn đi.
Vân Thường Hi chu môi, sau đó dúi đống kẹo vào tay anh rồi chạy mất.
Quà mà cô đã cho, không ai được phép từ chối.
Lập Khang Dụ vẫn giữ mãi suy nghĩ đó, cho đến hai năm trước, vào sinh nhật năm mười lăm tuổi, cô vừa lên cấp ba đã tự hào chạy đến trước mặt anh, mỉm cười nói:
- Chú ơi, em lớn rồi.
Em mười lăm tuổi rồi đó.
- Cháu mà lớn cái gì? Không thấy còn bé như ốc tiêu sao?
Vân Thường Hi từ nhỏ đã chăm tập múa, được mẹ chỉ dạy rất kĩ, lại thêm gen gia đình nổi trội, mới mười lăm tuổi đã sắp cao một mét bảy.
Thế nhưng đối với một người cao hơn mét chín như anh, cô chỉ đáng là cái đinh.
Cô bĩu môi, nhưng rất nhanh đã lấy lại được tâm trạng hồ hởi khi nãy, vui vẻ nói với anh:
- Không phải chú luôn chê em là trẻ con sao?