Lúc anh vừa gạt chân chống xe xuống đúng lúc gặp đội trưởng Từ ở trong nhà đi ra.
Thấy anh, ông chạy vội tới, tay bắt mặt mừng.
- Tôi còn đang định gọi điện bảo cậu tới đây.
Đồ ăn đã chuẩn bị xong hết rồi, mau vào thôi.
Lập Khang Dụ gật đầu, khóe môi nhếch lên cười lịch sự.
Trong nhà không nhiều người, chỉ có hai vợ chồng đội trưởng Từ và đứa con trai vừa tốt nghiệp đại học.
Lập Khang Dụ chào hỏi một lượt, đưa giỏ hoa quả khi nãy vừa mua đưa cho người vợ.
Đội trưởng Từ khách sáo nói:
- Trời đất, còn quà cáp làm gì cho mất công.
Chỉ là ăn bữa cơm thôi mà.
Đáng lẽ anh không để ý đến việc tặng quà, nhưng đột nhiên lại đi ngang qua một sạp bán trái cây, nhớ tới lúc nhỏ mẹ dẫn đi thăm nhà vài người bạn đều có cầm theo đồ gì đó nên anh cũng ghé qua mua cho đủ lễ nghĩa.
Lập Khang Dụ chẳng biết chọn cái gì, thấy người phía trước mua gì thì mua theo.
Trong lúc ăn cơm, mọi người nói chuyện rất rôm rả, chủ yếu là nhà ba người đội trưởng tìm chuyện để hâm nóng bầu không khí.
Lập Khang Dụ lúc ăn không thích nói chuyện, chỉ ậm ừ vài câu cho qua.
Nhưng dù sao hôm nay chỉ có mình anh là khách, mời ăn cơm là cái cớ, cốt vẫn là hỏi thăm tình hình đối phương cho nên anh vẫn im lặng lắng nghe, cũng không động đũa nhiều.
Đội trưởng Từ rót cho anh một ly rượu, nói:
- Đây là loại rượu quý tôi được đội viên tặng, hôm nay mới lấy ra mời khách đấy.
Bổ thận tráng dương, rất tốt cho phái mạnh chúng ta.
Nói rồi ông nhìn sang vợ, cười lớn mấy tiếng.
Lập Khang Dụ từ chối, đặt ly rượu ra xa rồi đáp:
- Lát nữa tôi còn phải lái xe, không tiện uống.
Đội trưởng Từ không ép khách quý.
Ông tự mình uống một ngụm, mặt nhăn chặt lại, cuống họng cay xè.
Ông nhìn ly rượu rồi chậc một tiếng, cảm thán:
- Chà chà, rượu này mạnh thật đấy.
Bà vợ gắp cho anh mấy miếng cá lớn đặt vào trong bát, cười hiền.
- Cậu năm nay cũng sắp ba mươi rồi nhỉ? Còn chưa tính đến chuyện cưới vợ sao?
Đội trưởng Từ vỗ đùi như nhớ ra điều gì, lớn tiếng nói:
- Phải rồi.
Tôi có biết một cô gái tầm tuổi cậu, đang định giới thiệu đây.
Con bé làm kế toán ở công ty anh tôi, hiền lành lại ưa nhìn.
Hay hôm nào hai người hẹn nhau đi cà phê tìm hiểu đi.
Lập Khang Dụ nhướng mày, vẻ mặt bình tĩnh không lộ ra cảm xúc gì.
Không phải chỉ có phụ nữ ba mươi tuổi bị giục lấy chồng, cả đàn ông cũng bị hối thúc để lập gia đình.
Anh không hiểu tại sao người lớn lại luôn có hứng thú với cái trò gán ghép này.
Đột nhiên anh lại nhớ đến Vân Thường Hi, nhớ đến đôi mắt đượm buồn và bóng lưng nhỏ bé chiều nay của cô.
Trong lòng anh lại dâng lên cảm giác khó tả.
- Hiện tại không cần.
- Ồ.
Vậy thì cứ lấy số điện thoại trước đi đã, biết đâu có duyên lại gặp nhau.
Lập Khang Dụ không muốn tiếp tục nói tới vấn đề này, nhanh chóng chuyển hướng sang chuyện về mấy phần tử khủng bố.
Hạ Phi Phi chạy tới nhà Vân Thường Hi, sau khi nghe cô khóc lóc kể lể cả mấy tiếng đồng hồ thì vội vàng kéo cô ra khỏi nhà, gọi thêm đám bạn, còn có cả Quang Châu Tự.
Họ rủ nhau tới một quán bar gần đó, bao riêng một phòng vui chơi nhảy múa tưng bừng.
Chỉ có Vân Thường Hi là không có tâm trạng, rúc vào góc nhấm nháp chai rượu mới khui trên bàn.
Quang Châu Tự kéo tay Hạ Phi Phi, hỏi nhỏ:
- Thường Hi sao thế? Lại thất tình à?
Hạ Phi Phi nhìn cô chui trong góc, thở dài một hơi.
- Ờ, chuyện dài lắm, có nói cậu cũng không hiểu đâu.
Con gái chúng tôi thật khổ quá!
Vân Thường Hi buồn rầu ngồi ôm gối, hai mắt sưng đỏ.
Cô lẩm bẩm:
- Còn chuyến cắm trại chưa kịp đi, kế hoạch tỏ tình còn chưa kịp thực hiện.
Làm sao đây? Lập Khang Dụ, chú là đồ ác độc.
Nói đoạn, cô cầm chai rượu lên ngửa đầu uống ừng ực.
Rượu này chỉ là rượu trái cây, nhưng tửu lượng của cô không tốt, uống một chốc đã ngà ngà say.
Vân Thường Hi dựa đầu vào tường, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ, nước mắt khô tạo thành vệt nhỏ trên má.
Lúc mọi người hát hò nhảy nhót xong đã sắp mười giờ.
Bọn họ đã chơi hơn ba tiếng rồi, quá nửa đã say.
Hạ Phi Phi loạng choạng tới chỗ Vân Thường Hi, phả hơi men vào mặt cô:
- Cục cưng, chúng ta đi về thôi.
Tớ để Quang Châu Tự đưa cậu về nhé.
Vân Thường Hi mơ màng nhìn xung quanh, nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc thì nhíu mày, cầm điện thoại nói:
- Không cần, tớ gọi chú ấy đến đón.
Tớ muốn gặp Lập Khang Dụ.
Cô dường như quên mất mình đang giận dỗi, rất nhanh đã gửi định vị qua cho anh, chưa kịp nhắn thêm câu nào đã gục xuống bàn.
Hai mắt cô nhíu lại, không chịu được nữa lăn ra ngủ.
Quang Châu Tự sau khi gọi xe xong cho đám bạn thì đi tới bế bổng cô lên.
Vân Thường Hi theo quán tính quàng tay qua cổ ôm lấy cậu ta cho khỏi ngã, kiên quyết nói:
- Chú Lập, để chú ấy chở