Lại một tuần nữa trôi qua.
Lần này đổi ngược lại là Lập Khang Dụ bận rộn.
Vân Chính Toàn đi công tác nước ngoài mấy ngày liền, anh cũng luôn ở cạnh sát sao.
Sau đó lại phải đến tổng bộ một chuyến, phối hợp cùng đội tháo gỡ bom mìn giải cứu con tin bị tội phạm trí tuệ cao bắt giữ.
Vân Thường Hi chuẩn bị thi cử nhưng không lao đầu vào học nữa, lịch học giãn ra nhiều, chủ yếu tập trung nghỉ ngơi để giữ gìn sức khỏe.
Những lúc cô ở nhà, hai người vẫn thỉnh thoảng gặp mặt nhưng không ai nói lời nào.
Vân Thường Hi chủ động né tránh anh, lúc đi ngang qua nhau còn cố ý lách người để không phải động chạm.
Lập Khang Dụ không để ý đến chi tiết nhỏ đó, nhưng anh ý thức được cô gái nhỏ trước mặt đã không còn nhiệt tình với anh như trước đây, thái độ rất lãnh đạm.
Lập Khang Dụ biết cô sắp đi du học, trong lòng đột nhiên có cảm giác hơi mất mát không thể nói rõ.
Hôm đó lúc Vân Chính Toàn ngồi trên xe có gọi điện cho vài người bạn, đại khái là nhờ họ lo liệu giúp chuyện giấy tờ để đi nước ngoài.
Vân Chính Toàn làm chính trị, mối quan hệ trong giới phải nói là rất rộng, mấy chuyện cỏn con này chỉ mất vài ngày là xong.
Lập Khang Dụ nghe xong thì thất thần tầm mấy giây, đến khi nghe Vân Chính Toàn gọi mới hoàn hồn lại.
Sau khi thi tốt nghiệp xong, Vân Thường Hi tổ chức một buổi tiệc chia tay nho nhỏ, mời vài người bạn thân cùng lớp đến dự.
Ngoài Hạ Phi Phi được biết trước ra thì ai cũng bất ngờ.
Bọn họ chúc mừng cô, còn nói khi cô bay sẽ đến tiễn.
Riêng Quang Châu Tự vẫn trầm mặc không nói gì, một mình uống hết mấy chai rượu trái cây đặt trên bàn.
Cậu ta nhân lúc mấy người khác đang bận nhảy nhót, gọi Vân Thường Hi ra một góc vắng để nói chuyện.
- Cậu quyết định đi nước ngoài là vì Lập Khang Dụ à? Hắn ta có cái gì khiến cậu phải làm vậy? Học trong nước không tốt sao?
Vân Thường Hi biết Quang Châu Tự đã hơi say nên không chấp nhặt với cậu ta, đang định quay vào thì Quang Châu Tự lại kéo tay cô, tiếp tục truy hỏi:
- Sao cậu không nói? Đúng rồi chứ gì?
- Quang Châu Tự, cậu uống say rồi thì về nhà nghỉ ngơi đi, đừng làm loạn nữa.
- Tớ không làm loạn!
Cậu ta gần như hét lên.
Vân Thường Hi trừng mắt nhìn Quang Châu Tự, thái độ không hài lòng.
Cậu ta không quan tâm, lại nói tiếp:
- Vân Thường Hi, cậu luôn biết tớ thích cậu phải không? Ông chú kia không thích cậu, vậy chi bằng chúng ta hẹn hò luôn đi.
Quang Châu Tự muốn tiến tới gần nhưng lại bị Vân Thường Hi đẩy ra.
- Quang Châu Tự, từ nhỏ chúng ta đã cùng nhau lớn lên.
Nếu tớ thích cậu thì đã thích từ lâu rồi.
Xin lỗi, tớ không có cách nào từ chối khiến cậu không đau lòng, chỉ đành nói thẳng.
Đúng vậy, chẳng có cách nào từ chối mà không khiến đối phương đau lòng cả.
Bởi lẽ từ chối đã là tổn thương rồi.
Vân Thường Hi lúc này rất thấu hiểu cảm giác của Lập Khang Dụ, cho nên cô mới chủ động cách xa anh, tránh làm cả hai khó xử.
Quang Châu Tự một mình ở lại trong góc khuất, lại nhớ về những ngày tháng trước đây.
Lúc nhỏ anh rất thích chơi đùa với Vân Thường Hi, hai người lúc nào cũng dính lấy nhau như hình với bóng.
Nhưng trước giờ cô chỉ xem anh là bạn, từ đầu đến cuối không hề có tình cảm.
Chẳng có ai ép buộc thanh mai trúc mã phải yêu nhau.
Lập Khang Dụ và Mai Tiểu Phương, Vân Thường Hi và Quang Châu Tự, rốt cuộc cũng chỉ là bạn.
Vân Thường Hi trở lại buổi tiệc, thấy Hạ Phi Phi kéo tay mình, vừa đi vừa nói:
- Cục cưng lại đây, khui quà mà mọi người tặng cho cậu đi.
Cô cười, chọn lấy món quà gần mình nhất rồi mở ra.
Vân Thường Hi vốn chỉ muốn làm tiệc chia tay đơn giản, không ngờ mọi người ai đến cũng đem theo quà, bên trong còn có mấy lời nhắn gửi.
- Cảm ơn các cậu.
Sau này có dịp, tớ sẽ mời mọi người sang Hà Lan chơi, đảm nhiệm vai trò hướng dẫn viên du lịch, chịu không?
Hạ Phi Phi lanh miệng đáp lời:
- Cảnh ở Hà Lan đẹp lắm đó.
Tớ nhất định sẽ sang chơi, tiện thể ăn bám Vân đại gia mấy ngày.
Quang Châu Tự một lúc lâu sau mới quay trở lại, nét mặt vẫn chưa khôi phục lại.
Vân Thường Hi cầm theo đĩa trái cây, đem tới đặt trước mặt cậu ta rồi nói:
- Cậu đẹp trai như vậy thiếu gì người theo đuổi.
Hôm nay là ngày vui, tớ thực sự hi vọng cậu có thể chúc cho tớ mọi việc luôn suôn sẻ.
Chúng ta là bạn bè mà, phải không?
Quang Châu Tự đưa ly nước ép đến trước mặt cô, cố nặn ra một nụ cười.
- Tớ không phải là người hẹp hòi như vậy.
Chúc cậu thượng lộ bình an, mọi chuyện đều thuận lợi.
Cạn ly!
- Cạn ly!
Đêm nay mọi người đều rất vui, lúc tàn tiệc