Chuyến này cô bay thẳng đến Hà Lan mất mười lăm tiếng, thời gian rảnh rỗi rất nhiều nên Vân Thường Hi tranh thủ chợp mắt một chút.
Máy bay vừa bay được một tiếng, lúc sắp bay qua biển đột nhiên gặp sự cố.
Vân Thường Hi đang nằm ngủ thì bị đánh thức bởi nhiều tiếng động lớn.
Máy bay rung lắc không ngừng làm cô tỉnh táo hơn mấy phần.
Cô níu tay một tiếp viên nữ đang lo lắng nhắc nhở hành khách ngồi yên tại chỗ, nhíu mày hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Nữ tiếp viên lên tiếng trấn an cô:
- Máy bay đang gặp chút sự cố.
Quý khách vui lòng bình tĩnh ngồi tại chỗ và đợi chỉ dẫn của phi hành đoàn.
Vân Thường Hi nghe xong thì gật đầu, ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, thắt chặt dây an toàn.
Cô hiểu rõ đang có chuyện gì xảy ra, lúc cô nhìn ra ngoài cửa sổ còn thấy rõ khói đen đang bốc lên, chắc hẳn động cơ ở phía cánh trái đã hỏng rồi.
Máy bay chao nghiêng làm Vân Thường Hi đập đầu vào vách ngăn bên cạnh, trán đỏ lên thấy rõ.
Khung cảnh lúc này cực kì hỗn loạn, xen lẫn trong tiếng hét của phụ nữ còn có tiếng trẻ con khóc gào lên, cả tiếng chửi thô tục của mấy hành khách ngồi khoang dưới.
Máy bay vẫn đang xốc nảy, đèn trên đầu đã chớp tắt liên tục.
Một tiếng nổ lớn tiếp tục vang lên từ phía đuôi máy bay.
Đó cũng là nguyên nhân chính khiến cho áp suất trong cabin giảm xuống rất nhanh.
Mặt nạ dưỡng khí được kéo xuống, Vân Thường Hi ngay lập tức ôm lấy nó, đưa lên mũi mình.
Đã qua hai phút, mọi người trên máy bay vẫn ồn ào như vậy.
Phi hành đoàn chưa hướng dẫn gì thêm, chỉ ra sức khuyên tất cả hành khách bình tĩnh lại.
Vân Thường Hi thấy hơi sợ, cô chỉ ngồi trên máy bay có một mình, vô cùng cô đơn.
Ghế ở hạng thương gia cách nhau một khoảng, lại có màng ngăn cách nên hiện tại cô không nhìn thấy ai khác, chỉ nghe thấy những tiếng khóc ỉ ôi từ phía sau truyền tới.
Hệ thống cung cấp oxi đã ngưng hoạt động.
Vân Thường Hi thấy hơi khó thở, tay cô chợt run lên bần bật, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống hai má.
Vân Thường Hi cảm nhận được sự bất lực của phi hành đoàn, lúc này cả máy bay chỉ còn chờ rơi xuống mà thôi.
Cô chỉ mới mười tám tuổi, chưa từng yêu đương, chưa được đi nhiều nơi, chưa báo hiếu cho ba mẹ, tại sao lại rơi vào hoàn cảnh trớ trêu này?
Máy bay đang lao xuống với tốc độ chóng mặt, sau mấy giây tốc độ đã chậm lại.
Cơ trưởng cố gắng hết sức đưa mũi máy bay hướng lên trước khi không thể điều khiển được nữa.
Bây giờ Vân Thường Hi đã cảm thấy hối hận.
Hối hận tại sao lúc gặp mặt Lập Khang Dụ lần cuối không nói nhiều hơn, hối hận tại sao khi nãy anh gọi điện lại một mực không chịu nghe máy.
Cô hối hận rồi.
Vân Thường Hi nắm chặt hai tay, cả người run rẩy.
Cô vừa khóc vừa nói:
- Ba, mẹ, anh hai, mọi người ở lại nhất định phải sống thật tốt.
Còn có Lập Khang Dụ, trước giờ em vẫn luôn thích anh.
Lẽ ra trước khi đi em nên ôm anh thật chặt, nên nói cho anh biết em thích anh nhiều đến mức nào.
Nếu biết trước là có sinh ly tử biệt thì em đã không bướng bỉnh như vậy làm gì.
Phải làm sao đây? Em không thể quay về tìm anh nữa rồi.
Cô khóc rất thảm thiết, giọng nói cũng bị hòa lẫn vào trong tiếng của đám đông ồn ào.
Thời gian đếm ngược chỉ còn vài giây, cô cuộn tròn người lại, lấy tay che đầu.
“Ầm!”
Chiếc máy bay lớn lao thẳng xuống biển, đem theo sinh mạng của hàng trăm con người chôn vùi xuống lớp nước sâu thẳm.
Một cột khói lớn bay lên, nước xung quanh cũng văng lên tung tóe.
Chiều hôm đó, Mỹ Tuyết Lệ đang ngồi xem tivi ở nhà.
Hôm nay Vân Chính Kiệt về sớm hơn mọi khi, anh cũng nhàn rỗi ngồi cạnh mẹ tán gẫu đôi câu.
Mỹ Tuyết Lệ dường như linh cảm được điều gì đó không lành, quay sang nói với anh:
- Con trai, mẹ tự dưng có chút lo lắng.
Không phải là ba với em con xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Vân Chính Kiệt ngả người dựa vào ghế sofa, hai tay mở rộng đặt lên thành ghế, thư thả đáp:
- Ba có vệ sĩ đi theo, còn có Lập Khang Dụ đang làm lính đặc chủng ở