Lập Khang Dụ trừng to đôi mắt, cả người như bị đông cứng lại.
Vân Thường Hi còn sống, còn sống.
Anh hít một hơi thật sâu, cơ mặt giãn ra.
- Anh gửi định vị cho tôi.
Lập Khang Dụ vốn dĩ định chạy thẳng tới chỗ mà đội trưởng Từ gửi, nhưng chỗ đó lại quá xa, chạy xe máy có khi sẽ mất nửa ngày.
Hơn nữa, Lập Khang Dụ sợ Vân Thường Hi không muốn gặp anh, đến lúc đó hai người đều khó xử.
Nghĩ vậy, anh quyết định gọi cho Vân Chính Toàn, thông báo đã tìm được người và gửi địa chỉ sang.
Khỏi cần nói cũng biết gia đình nhà họ Vân vui mừng đến cỡ nào.
Mỹ Tuyết Lệ vừa biết tin đã nhanh chóng gọi cho Vân Chính Kiệt, bảo anh về nhà.
Lập Khang Dụ lập tức chạy về hộ tống Vân gia đến đón Vân Thường Hi.
Trên xe Mỹ Tuyết Lệ cứ khóc mãi, bà cầm chuỗi hạt, chắp hai tay trước ngực rồi nói:
- Cảm ơn trời đất đã chở che cho Thường Hi.
Cảm ơn người đã để con bé bình an vô sự.
Nơi Vân Thường Hi đang ở cách chỗ máy bay rơi gần năm cây số.
Chẳng hiểu may mắn đến mức nào mà cô lại có thể sống sót sau vụ tai nạn thảm khốc đó.
Vân Thường Hi bị sóng đánh trôi dạt vào bờ.
Cô nằm trên bãi cát hơn nửa tiếng mới có người phát hiện ra.
Là đôi vợ chồng già hiếm muộn làm nghề chài lưới sống gần đó.
Họ cố gắng hết sức đưa cô về nhà, chăm sóc một ngày một đêm cô mới tỉnh lại.
Họ còn tưởng cô đã chết rồi, đến lúc Vân Thường Hi mở mắt họ mới thở phào.
Lúc xe chở ba người nhà họ Vân tới nơi đã là buổi chiều.
Mỹ Tuyết Lệ mở cửa xe, chạy rất nhanh tới chỗ căn nhà lợp lá nhỏ bé, ọp ẹp kia.
Vân Chính Toàn đi theo sau, gọi với theo bà.
- Bà xã, em đi chậm một chút.
Nghe thấy có tiếng người nói chuyện bên ngoài, bà lão ló mặt nhìn ra ngoài.
- À, các vị đây là người nhà của Nhân Ngư sao? Mau vào nhà ngồi đã.
Vân Chính Kiệt hơi ngớ người.
Anh quay sang hỏi ba mẹ:
- Nhân Ngư là ai vậy? Có phải có hiểu lầm gì không? Vân Thường Hi của chúng ta đâu?
Lập Khang Dụ ở bên cạnh hơi nhíu mày.
Rõ ràng là ở đây, không thể sai được.
Tuy rằng địa chỉ có hơi mơ hồ, nhưng theo miêu tả thì đúng là chỗ này.
Mỹ Tuyết Lệ hơi gấp gáp, vội nói với người đàn bà già nua kia:
- Bác gái, cháu là mẹ của Vân Thường Hi.
Bây giờ con bé ở đâu, có thể cho cháu gặp nó được không?
Giọng nói của bà rất thành khẩn, mắt cũng ngân ngấn nước.
Người kia rót nước mời mọi người, cười hiền hậu.
- Hóa ra con bé có tên đẹp như vậy.
Mọi người chờ chút, tôi đi gọi con bé.
Chồng bà vẫn đang nghỉ ngơi bên trong, thấy vợ vào gọi Vân Thường Hi, nói là có người muốn gặp thì cũng lật đật đi ra theo.
Mỹ Tuyết Lệ và Vân Chính Toàn vừa gặp con gái đã chạy ngay vào ôm.
Mỹ Tuyết Lệ khóc nấc lên, nhìn từ trên xuống dưới một lượt rồi lại ôm cô, chua xót nói:
- Con gái tôi sao lại thành ra thế này? - Có đau lắm không con? Không sao rồi, có ba mẹ và anh hai ở đây, không có chuyện gì nữa bảo bối.
Cô mới vừa trải qua tai nạn máy bay, nói không bị thương thì quả thật là kì lạ.
Vân Thường Hi bị thương khá nặng, khắp người đều là băng gạt trắng, trên mặt còn có mấy vết máu bầm đã sắp tan hết.
Lập Khang Dụ ở phía sau cũng kích động không kém, nhưng anh không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng nhìn.
Cuối cùng đã thấy được người, bình an vô sự là tốt rồi.
Anh chỉ mong cầu có thế, không ước gì hơn.
Thế nhưng trái ngược với tâm trạng vui sướng của ba mẹ và anh trai, Vân Thường Hi hơi ngẩn người.
Hình như cô không nhận ra ba người này, ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi và hoảng loạn.
Cô đứng tại chỗ để cho Mỹ Tuyết Lệ ôm chặt, đến khi không chịu được nữa mới đẩy bà ra, chạy đến trốn sau lưng hai vợ chồng già.
Mỹ