Sự xuất hiện của ba người đã thu hút sự chú ý của không ít người đi đường.
Có mấy cô gái trẻ đi trước họ, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn nhưng lại giả vờ như mình đang nhìn bâng quơ.
- Này cậu nói xem, ba người đó có quan hệ gì với nhau?
Một người lên tiếng phỏng đoán:
- Ba anh em? Người đi bên tay trái, mặc đồ đen là anh cả, người bên tay phải, đúng gu của tớ, chính là anh hai.
Còn cô gái chắc là em út.
- Anh cả có vợ chưa nhỉ? Trời đất ơi, khí chất “daddy” này thật sự hút người chết mất.
Cậu nhìn cái cơ thể đó đi, sao có thể đẹp như vậy chứ?
Lúc họ quay lại định nhìn thêm lần nữa thì đã không thấy ba người đâu.
Họ đã rẽ sang một hướng khác, bởi vì Vân Thường Hi muốn ngồi thử tàu lượn siêu tốc đằng kia.
Quang Châu Tự có hơi sợ, nhưng cậu ta không muốn mất mặt trước Vân Thường Hi nên vẫn cố trấn tĩnh bản thân.
Trước khi lên tàu, cậu ta còn cố ý liếc Lập Khang Dụ một cái.
Anh cũng đáp lại, môi mỏng nhếch lên khinh thường.
Đối với lính tinh nhuệ được huấn luyện kĩ càng như anh, việc này không có gì đáng sợ.
Vân Thường Hi giành chỗ ngồi bên cạnh anh, Quang Châu Tự có chút bực bội nhưng cuối cùng vẫn phải ngồi ở ghế sau.
Cô yên vị xong thì nhìn sang anh, nheo mắt cười:
- Lát nữa nếu em có sợ quá thì chú cũng đừng cười em nhé!
Lập Khang Dụ nhìn cô, sau đó nhớ lại những gì sáng nay Tống Bái đã dặn dò.
- Lập Khang Dụ, cậu phải nghe rõ.
Đây là cơ hội ngàn năm có một, cậu phải nắm bắt thật kĩ.
Lúc đi chơi, cậu phải ra sức bảo vệ cho cô ấy, cho cô ấy dựa, cho cô ấy nắm tay, dù cho cô ấy có không sợ, có nghe rõ không? Còn nữa, lúc ăn uống phải…
Sau đó là cả một đoạn rất dài khiến Lập Khang Dụ nhớ không hết mà phải viết vào phần ghi chú của điện thoại.
Tống Bái và mấy anh em khác dặn dò anh rất kĩ, trước khi anh ra khỏi cửa còn hỏi vài câu bất ngờ để kiểm tra trí nhớ của anh.
Lập Khang Dụ căng thẳng đến mức chảy mồ hôi, lúc huấn luyện ở tổng bộ cũng không đến nỗi khó khăn như vậy.
Đến bây giờ anh mới biết, thì ra theo đuổi một người cần phải làm nhiều đến mức nào.
Đương nhiên, với tư cách là một người có khả năng lĩnh hội xuất sắc, Lập Khang Dụ ngay lập tức thực hành.
Anh hít một hơi thật sâu, sau đó đưa tay ra trước mặt cô, cố để giọng nói của mình tự nhiên hết mức có thể:
- Nắm tay rồi sẽ không sợ nữa.
Vân Thường Hi nhìn anh.
Vành tai cô đỏ ửng lên, hai mắt tròn xoe thoáng chút bất ngờ.
Cô ngượng ngùng cúi đầu, sau đó từ từ đưa tay sang.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô vừa đặt lên tay anh đã bị nắm chặt.
Lập Khang Dụ cảm nhận được sự mềm mại nơi lòng bàn tay, sau đó thả lỏng đôi chút.
Anh không nỡ làm cô đau.
Anh lo rằng nắm chặt quá sẽ khiến cô sợ.
Quang Châu Tự cài khóa an toàn xong, ngước mặt lên đã thấy hai người cầm tay nhau.
Cậu ta mới vừa mở miệng, tiếng từ loa thông báo đột nhiên phát lên, át đi giọng nói của cậu ta.
- Xin quý khách vui lòng cài chặt khóa an toàn, ngồi đúng tư thế.
Đoàn tàu của chúng tôi xin được khởi hành!
Con mẹ nó! Quang Châu Tự chửi thầm trong bụng.
Chẳng lẽ số cậu ta xui xẻo đến vậy sao? Lần nào cũng bị “cấm nói”.
Rất nhanh, đoàn tàu đã lên đến đỉnh, chuẩn bị lao xuống.
Vân Thường Hi quay sang nhìn anh, bàn tay siết chặt thêm một chút.
Lập Khang Dụ mỉm cười, nói với cô:
- Có tôi ở đây, tôi ở ngay bên cạnh em.
Đoàn tàu lao xuống thật nhanh, phía đằng sau phát ra hàng loạt tiếng la hét thất thanh.
Trong phút chốc, Vân Thường Hi mở to hai mắt.
Cô nhớ đến khung cảnh hỗn