Vân Thường Hi run rẩy ôm lấy đầu.
Hình ảnh này có chút quen thuộc.
Cô nhớ là, mình đã từng rơi vào hoàn cảnh tương tự.
- Máy bay sắp rơi rồi!
- Chúng ta phải làm sao?
- Quý khách vui lòng giữ bình tĩnh, tuân theo chỉ dẫn của phi hành đoàn.
- Anh ơi, em khó thở quá!
- Vợ ơi, em đừng ngủ, em tỉnh lại đi.
Cứu vợ tôi với, cô ấy khó thở.
Từng câu từng chữ như chạy thẳng vào đại não của cô.
Cơn đau đầu một lần nữa ập đến, hai bên tai Vân Thường Hi đã ù đi, hoàn toàn không nghe thấy gì nữa.
- Ba, mẹ, anh hai…
- Lập Khang Dụ, Lập Khang Dụ…
“Bùm!”
Lại một tiếng nổ lớn vang lên, lần này đã làm sập một mảng tường ngay bên cạnh cửa hàng.
Vân Thường Hi ngồi thụp xuống, cô muốn kêu lên nhưng phát hiện cổ họng đã bị thứ gì đó chặn lại, hoàn toàn không thể phát ra tiếng.
Vân Thường Hi thở hồng hộc.
Những hình ảnh trên chuyến bay tử thần kia tiếp tục nối đuôi nhau kéo về.
- Mau cầu nguyện đi.
- Không kịp nữa rồi, tất cả đều không kịp.
Vân Thường Hi đau đầu đến không chịu được, cô liên tục đánh vào đầu mình.
Lúc nãy nhân viên cửa hàng có chạy đến bên cạnh, muốn kéo cô đi, nhưng Vân Thường Hi giống như rơi vào một khoảng không vô định nào đó, không hề phản ứng lại.
Người kia lo cho tính mạng của mình, vội vàng chạy mất.
Phía bên ngoài cực kì hỗn loạn, cả một trung tâm thương mại lớn đã sắp thành đống hoang tàn đổ nát.
Người người giẫm đạp nhau để thoát ra, tiếng trẻ con khóc lóc, tiếng phụ nữ cầu cứu.
Tất cả đã kéo kí ức của Vân Thường Hi trở lại.
Cô vì thất tình mà đẩy kế hoạch du học lên sớm, sau đó bị tai nạn máy bay rồi mất trí nhớ.
Cô nhớ rồi, cô hoàn toàn đã nhớ lại rồi.
“Đoàng, đoàng, đoàng.”
Là tiếng súng.
Trong phút chốc, Vân Thường Hi như bừng tỉnh.
Cô đứng dậy, lau hết nước mắt đang lấm lem trên mặt, vội vàng chạy ra ngoài.
Cô không thể chết.
Ông trời đã cho cô may mắn sống sót sau trận rơi máy bay kinh hoàng kia, cô không thể lãng phí nó.
Sau khi Lập Khang Dụ nhận được cuộc điện thoại kia, anh do dự trong chốc lát.
Tổng bộ nhận được tin vẫn còn một tên kh ủng bố sống sót.
Hắn đã trốn được trận tiêu diệt kh ủng bố lần trước của đội tinh nhuệ, bây giờ quay lại trả thù.
Trước đây hắn từng làm việc trong tổ chức chế tạo vũ khí.
Không những thế, hắn còn là một kẻ cực kì hiếu chiến, không màng cả mạng sống của mình.
Cho nên tổng bộ liệt kẻ này vào danh sách nguy hiểm hàng đầu.
Đội trưởng Từ thúc giục anh mau đến tổng bộ, chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu.
Nhưng Vân Thường Hi vẫn chưa quay về, anh sao có thể yên tâm để cô lại.
Nhưng chưa để Lập Khang Dụ kịp làm gì, kẻ trốn trong bóng tối kia đã kích hoạt ngòi nổ.
Trong vòng chưa đến nửa tiếng, hắn đã cho nổ đến sáu quả bom.
Dòng người xô đẩy nhau, ùa ra ngoài cửa chính.
Anh đi ngược lại dòng người, dù có mạnh đến mức nào cũng không thể bước tiếp được, không cam tâm mà bị đẩy ra ngoài.
Lực lượng phản ứng nhanh đã có mặt.
Đội tinh nhuệ cũng đã tới.
Đội trưởng Từ dẫn đầu, nhìn thấy anh thì mừng rỡ, vội vàng nói:
- Lập Khang Dụ, mau trang bị vũ khí.
Ánh mắt anh sáng rực, toàn thân như sắp bốc lửa.
Vân Thường Hi vẫn còn đang mắc kẹt trong đó.
Rất nhanh chóng, toàn bộ tòa nhà cao mười tầng đã bị giăng dây, vây kín bởi lực lượng chống k hủng bố.
- Tên k hủng bố vẫn ở trong đó.
Còn có hơn một trăm người bị mắc kẹt.
“Đùng!”
Một tiếng động lớn vang lên.
Tầng thứ mười bị nổ tung, mảnh kính vỡ văng tứ tung, rơi đầy trên mặt đất.
Đội trưởng Từ ra lệnh cho sơ tán người dân xung quanh, sau đó mới tiếp tục bàn bạc chiến thuật.
Lập Khang Dụ không còn bình tĩnh được nữa.
Anh đã mặc xong giáp, đội mũ và cầm súng