Ngày hôm sau.
Vân Chính Toàn cùng hai người vệ sĩ đáp máy bay xuống lúc mười giờ sáng.
Ông vội chạy về nhà để đưa quà cho con gái.
Chiếc túi xách phiên bản giới hạn toàn cầu nằm gọn trong chiếc vali xanh của ông.
Vân Thường Hi cầm lấy quà của ba, mỉm cười nói:
- Con không cần túi xách đâu, lần sau ba chỉ cần ăn sinh nhật với con là được rồi.
- Haha, con bé này.
Được rồi, năm sau ba nhất định sẽ đón sinh nhật với con nhé!
Vân Chính Toàn cưng chiều cô vô cùng, có lẽ là vì ông thích con gái, cũng cảm thấy nên cho con gái cuộc sống an nhàn một chút.
Nói vậy không có nghĩa là ông không thương Vân Chính Kiệt, chỉ là con trai vẫn nên cứng rắn với nó thì hơn.
Lập Khang Dụ từ lúc về đến nhà đã về phòng của mình nghỉ ngơi, không đoái hoài gì đến cô.
Đương nhiên Vân Thường Hi không bỏ qua cho anh, chỉnh trang lại quần áo xong liền chạy tới chỗ của Lập Khang Dụ.
Anh vừa tắm rửa xong, đang định nghỉ ngơi một chút đã nghe tiếng gõ cửa.
Lập Khang Dụ lấy vội chiếc áo ba lỗ treo trên giá mặc vào, sau đó ra mở cửa.
Mới không gặp có một ngày đã khiến cô nhớ đến phát khóc.
Ngay lúc nhìn thấy mặt anh, Vân Thường Hi suýt không kiềm được mà chạy vào ôm rồi.
- Lại có chuyện gì?
Cô mím môi nhìn anh, khoảng cách chiều cao giữa hai người khá lớn, mặc dù cô so với mấy người xung quanh đã là dạng cao ráo rồi.
Chính điều này khiến cô trong mắt anh chỉ đáng là một cô nhóc.
- Cũng không có gì, chỉ là…
- Không có gì thì thôi vậy.
Lập Khang Dụ toan đóng cửa, may mà cô cho tay vào được, la lên:
- Á, chú kẹp tay em rồi.
Anh liền mở cửa rộng ra, nhíu mày nói:
- Cháu bị ngốc à? Lỡ như bị thương thì sao?
Mặc dù cô biết anh lo lắng như vậy là vì trách nhiệm và nghĩa vụ đối với công việc nhưng trong lòng không khỏi vui sướng.
Vân Thường Hi lách người vào trong, tinh nghịch hỏi:
- Chú có mua quà cho em không?"
Lập Khang Dụ vẫn nhíu mày như cũ, hỏi lại:
- Quà gì cơ?
Phải mất một lúc lâu anh mới nghiệm ra được.
- Là quà sinh nhật à? Tôi không mua, không biết cháu thích gì.
Anh trả lời thật thà.
Nhưng không ngờ lại tiếp tục rơi vào cái bẫy của cô:
- Vậy...tối nay chú đi xem phim với cháu đi.
Dù sao thì cuối tuần rảnh rỗi cũng không có gì làm.
Lập Khang Dụ cầm điều khiển trên đầu tủ đưa cho cô, thản nhiên nói:
- Cháu muốn xem phim gì thì xem.
Bây giờ xem cũng được.
Vân Thường Hi hết lời để nói với con người này.
Biệt danh của anh quả là không sai.
Đồ! Thần! Kinh! Thô!
Cô thở dài, đành giải thích cho anh hiểu:
- Ý em là phim chiếu rạp ấy, chứ không phải phim truyền hình.
Chú chưa đi xem bao giờ à?
Lập Khang Dụ gật đầu, bộ dạng không có gì gọi là xấu hổ.
Vậy cũng tốt, nếu anh không biết thì cô sẽ là "thầy", chỉ dạy cho anh vậy.
Vân Thường Hi cười đắc ý, sau đó chốt lại một câu:
- Vậy bảy giờ gặp chú trước cổng nhé! Em xin ba cho mượn xe rồi, chú khỏi lo.
Như sợ anh từ chối, nói xong Vân Thường Hi liền chạy đi mất.
Lập Khang Dụ nhìn theo cô, trong ánh mắt lóe lên chút tia sáng rồi dập tắt ngay tức khắc.
Vân Thường Hi trẻ như vậy, đáng yêu như vậy, hoàn toàn không hợp với anh.
Đúng theo lời hẹn, Vân Thường Hi xuất hiện trong bộ váy kẻ caro, chân đi giày thể thao trông rất trẻ trung.
Lập Khang Dụ mặc áo sơ mi đen, khoác blazer bên ngoài, nhìn tổng thể không quá đối chọi với cô.
Anh lái xe tới đến trước mặt cô, nhấn kèn gọi.
Vân Thường Hi mở cửa bước vào, có chút không vui, nói:
- Chú xuống mở cửa cho em không được à?
- Cháu không có tay à?
Cô cắn môi, không thèm